Bằng cách này cả Ninh Vũ Phi có lợi hại đến đâu, cũng khó mà thắng nổi đội đối thủ.
Như dự đoán, sau khi chuyền bóng họ đã rất thành thạo, trực tiếp ném bóng trúng rổ ghi điểm.
Người vừa rồi quả nhiên là đã được rèn luyện qua, có điều cách đánh bóng đầy hoang dã, theo bản năng của Trần Thành Hạo và Cao Tử Tuấn cũng không phải dạng vừa, thậm chí ngay cả việc phòng thủ đối với họ cũng khó.
Nhất là khi hai người họ hợp tác ăn ý, lại càng khó hơn.
Năm phút trôi qua, Ninh Vũ Phi bị họ điên cuồng nhắm vào, mà họ lại không ngừng thay đổi chiến thuật, vì thế mà Trần Thành Hạo và những người khác hoàn toàn bị dắt mũi.
Ninh Vũ Phi phải tự mình tìm cơ hội mới có thể ném bóng vào rổ.
Bị đối thủ kẹp cứng ở giữa, vốn dĩ không có cơ hội ra tay.
Chỉ có thể chuyền bóng ra ngoài, có điều đối thủ phòng vệ quá kĩ, Trần Thành Hạo và Cao Tử Tuấn không phải bị họ ngáng đường, mà là bị họ bao vây khiến đầu óc căng thẳng, ném bóng không vào.
Hai người đứng ngoài cũng không cần nói nữa, bắt được bóng đã là không tồi rồi.
Đây là cảnh tượng khi Ninh Vũ Phi chạm chán với một đội mạnh, chênh lệch khá lớn, một đội bóng trầm mặc, tẩm ngẩm tầm ngầm như vậy thật đáng sợ.
Đành chịu, Ninh Vũ Phi đã đợi trọng tài thông báo giải lao từ lâu, bằng không cứ để như vậy sẽ bị đối phương dắt mũi cho đến cuối trận và thua thảm hại.
“Ninh Vũ Phi, như vậy không được, tôi cả Cao Tử Tuấn không phải chỉ có hai người thôi sao?” Trần Thành Hạo lau mồ hôi.
“Đương nhiên, chúng ta thật ra cũng chỉ là đánh bừa, theo bản năng, đương nhiên là không thắng nổi được họ rồi, vì vậy phải thay đổi chiến thuật” Ninh Vũ Phi nói.
“Nói đi!” Mấy người đồng thanh.
“…”
Ninh Vũ Phi liếc nhìn Cao Tử Tuấn, nói: “Cao Tử Tuấn, cậu đến làm hậu vệ, tôi cả Trần Thành Hạo làm tiền đạo, hai người các cậu đừng căng thẳng, ngay cả khi đối thủ có mạnh cỡ nào, chắc chắn sẽ có lúc lộ ra sơ hở, nếu có cơ hội phải nắm lấy, không được do dự, hiểu chứ?”
“Được được!” Hai người đồng loạt gật đầu.
Hai người họ chính xác là đang rất sợ hãi, rụt rè, lần đầu bóng chuyền đến tay chỉ theo phản xạ ném ra ngoài,
Đến lúc muốn ném bóng vào rổ, thì đối phương đã bày binh bố trận kẹp cứng họ ở giữa.
Ninh vũ Phi nhìn mọi người với ánh mắt kiên định, đặc biệt là đối với Cao Tử Tuấn, nói: “Cao Tử Tuấn, tôi tin tưởng cậu, nhất định cậu có thể ném bóng tốt.”
“Ừ! Tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình!”
Thời gian giải lao đã hết, các đội lần lượt lên sân thi đấu.
Vì bóng thuộc về đội đối thủ, nên họ nắm thế chủ động hơn, Ninh Vũ Phi đứng ở vị trí, sẵn sàng phòng thủ,