Chu Chính Nam gặp vợ mình – Chu Tuệ Chân, nói: “Người năm đó tới rồi.”
“Cái gì? Chẳng phải ông đã bảo là tối mai mới tới sao?” Chu Tuệ Chân nói.
“Tôi cũng không biết.
Cậu ta còn cầm hôn ước tới đây, tôi cũng không có cách nào đối phó.”
Chu Tuệ Chân bất mãn nói: “Không được, con gái chúng ta phải gả cho các gia tộc lớn, gả cho đồ đệ của một tên thầy thuốc giang hồ, nói ra không sợ bị người ta chê cười hả?”
“Bà yên tâm, đêm nay sau tiệc sinh nhật của Hân Tĩnh, tôi sẽ cho cậu ta một khoản tiền đuổi đi.
Đến đây đơn giản là vì tiền thôi.” Chu Chính Nam nói.
“Nhưng nếu cậu ta không muốn đi thì sao?”
Ánh mắt Chu Chính Nam lạnh lẽo: “Nếu cậu ta không nhận tiền cút đi thì chỉ còn cách giết chết cậu ta, chết một thằng nông dân thì có sao đâu.”
“Cũng chỉ còn cách này.
Chúng ta đi dự tiệc sinh nhật của con gái thôi.”
“Ừ.”
Hai người rời đi, hoàn toàn không chú ý thấy Ninh Vũ Phi đang đứng trên tầng hai, nghe rõ ràng lời nói của họ.
“Sư phụ ơi là sư phụ, sư phụ tìm vợ gì cho con vậy? Cha mẹ vợ có ý đồ mưu sát con rể à?” Ninh Vũ Phi thở dài, thu hồi vẻ cợt nhà bình thường, tắt màn hình di động rồi cũng rời khỏi biệt thự.
Trong hoa viên đang tổ chức bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt, bày ra một chiếc bánh ngọt khổng lồ.
Chu Hân Tĩnh đứng chính giữa, lắng nghe lời khích lệ của mọi người, thỏa mãn lòng hư vinh của mình.
Vợ chồng Chu Chính Nam cũng cười không ngậm được mồm.
Những người này đều là đối tượng hợp tác trong tương lai của nhà họ Chu.
Sau này kết giao thì nhà họ Chu chắc chắn sẽ nhanh chóng vươn lên.
Một người đàn ông trẻ tuổi bước lên trước, nói: “Hân Tĩnh, đêm nay em đẹp quá, đây là vòng cổ anh tặng em.”
“Cảm ơn đàn anh.”
Những người khác đều thay phiên tặng quà sinh nhật mà mình đã chuẩn bị.
Họ đều là gia đình giàu có ở thành phố Ngọc Trai, tặng quà cũng đều rất xa xỉ.
Chu Hân Tĩnh là hoa khôi nổi tiếng của trường đại học Long Diệu, người theo đuổi có thể tạo thành một lớp.
“Mọi người náo nhiệt quá nhỉ.”
Bỗng nhiên, Ninh Vũ Phi đút tay vào túi quần, chậm rĩ bước ra, nhìn vợ chồng Chu Chính Nam trên sân khấu cùng vẻ mặt kiêu căng của Chu Hân Tĩnh.
Chu Chính Nam lập tức thay đổi sắc mặt, âm thầm mắng: sao thằng khốn này lại ra ngoài được vậy?
Ông ta bước lên nói: “Ninh Vũ Phi à, cháu mới tới đây nên không cần tặng quà gì đâu.”
“Không được, dù gì cũng tới một chuyến, nên tặng chút gì đó chứ.” Ninh Vũ Phi thản nhiên nói.
Người chung quanh thì thầm với nhau, đều thảo luận trông Ninh Vũ Phi nghèo kiết hủ lậu thế này thì có thể tặng món quà gì.
“Tôi đoán chắc là thứ rác rưởi nào đó ở nông thôn, có lẽ là rau dưa, khoai tây gì đó.”
“Tôi cảm thấy có lẽ là đồ giả mà tổ tiên truyền lại…”
Đúng lúc này, một bảo vệ bước đến bên cạnh Chu Chính Nam, khẽ thì thầm gì đó.
Nghe xong, Chu Chính Nam vừa kích động vừa phấn khởi: “Mau mời khách quý vào đây!”
“Vâng!”
Một đám người bước vào cổng.
Chu Tuệ Chân kinh ngạc hỏi: “Ai vậy?”
“Nghe nói là điều hành của Hằng Vũ Quốc Tế, muốn tặng quà cho Hân Tĩnh nhà mình.
Đây chính là tài phiệt lớn nhất nước Long Việt mấy năm gần đây!” Nói xong, Chu Chính Nam đích thân ra nghênh đón.
Dẫn đầu là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, dung nhan như ngọc điêu khắc, mày liễu như vẽ, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, cánh mũi xinh xắn, cặp môi thơm kiểu diễm.
Dáng người nóng bỏng được tôn lên dưới bộ trang phục công sở ôm sát người, cao gầy nở nang, thướt tha yểu điệu, cặp đùi ngọc thon thả cân đối.
Sắc mặt cô lạnh lẽo như sương giá, khí chất lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ, vừa xinh đẹp vừa khiến người ta sợ hãi.
Đây chính là nhị sư tỷ của Ninh Vũ Phi, tên là Liễu Việt Yến, tập đoàn Hằng Vũ Quốc Tế, năm nay 25 tuổi, nữ cường nhân của giới kinh doanh nước Long Việt.
Tần Minh Nguyệt đi sau lưng cô mặc dù cũng rất đẹp, nhưng so với Liễu Việt Yến thì lại mờ nhạt hơn nhiều.
Còn Chu Hân Tĩnh, đứng trước mặt Liễu Việt Yến chẳng qua chỉ là vịt con xấu xí mà thôi.
“Sao lại là cô ấy? Sao cô ấy lại tới đây?” Có người nhận