Đội bảo vệ của Lâm Thanh Tiêu cũng phát hiện ra dây thừng, lập tức bò lên.
Bọn họ đầu tiên nhìn thấy cánh tay bị xé nát bởi Ninh Vũ Phi, cùng lúc đó cũng nhìn thấy bóng dáng của anh.
Tiểu đội trưởng cũng quen biết Ninh Vũ Phi, hỏi: "Cậu chủ Ninh, đây là chuyện gì vậy?"
"Các người bảo vệ sư tỷ của tôi kiểu gì vậy?" Ninh Vũ Phi hỏi ngược lại.
Anh thuận tay đem sát thủ quăng dưới chân bọn họ rồi nói tiếp: "Các người đến rồi thì xử lý người này giúp tôi.
"
"Là sơ suất của chúng tôi, không ngờ là cô chủ Lâm đến nước Đại Xuân cũng có sát thủ ám sát.
" Tiểu đội trưởng nói.
"Trên thế giới này không có chỗ nào là an toàn tuyệt đối cả.
"
"Vâng!"
Mọi người có chút hoảng sợ, trông dáng vẻ Ninh Vũ Phi là người hiền lành, trắng nõn nà, không ngờ lại là một nhân vật hung ác vậy, tay của sát thủ cũng bị anh bẻ rời ra rồi.
Điều này chắc chắn cần một lực rất khoẻ mới có thể làm được, lẽ nào là thân thể như Ninh Vũ Phi kia sao.
Ninh Vũ Phi sau khi trở lại hành lang ở dưới, người ở bên trên cũng di chuyển sát thủ xuống dưới.
Lúc này ánh mắt của Bạch Lăng giật giật, rồi anh ta nhanh chóng trốn đi.
"Cậu Ninh, cái tên sát thủ này chúng tôi sẽ từ từ thẩm vấn, đồng thời chúng tôi cũng sẽ điều thêm người.
"
"Được, đi thôi.
" Ninh Vũ Phi sau khi nói xong liền rời đi.
Bạch Lăng không vội vàng ra tay, ngoài anh ta ở đây ra còn có một sát thủ ở đây nữa, hơn nữa hắn ta còn dễ dàng bị Ninh Vũ Phi giải quyết.
Bởi vậy Bạch Lăng cảm giác mình nếu đối mặt với Ninh Vũ Phi, có khả năng sẽ có nguy hiểm, nên anh ta cần thay đổi kế hoạch.
Ninh Vũ Phi trở về bên cạnh ba cô gái, tiếp tục xem buổi biểu diễn.
"Vũ Phi, sao anh đi vệ sinh lâu vậy?” Giang Vị Noãn hỏi.
"Không có gì, nhiều người, xếp hàng.
"
Buổi biểu diễn tiếp tục diễn ra, mãi cho đến mười hai giờ mới kết thúc.
Thế nhưng Lâm Thanh Tiêu đã rời đi rồi, mọi người vẫn chưa có vẻ muốn rời đi, hiển nhiên là xem chưa đã.
Hiện tại sư tỷ của anh rất mệt cần nghỉ ngơi, Ninh Vũ Phi cũng không có ý định đi về phía sau sân khấu tìm cô ấy, cho dù là đi cũng chưa chắc đã có thể nhìn thấy, cô ấy sớm đã bị