“Vâng.” Côn đồ mau chóng rời đi.
Mặc dù bị mắng một trận, nhưng cuối cùng chuyện này cũng kết thúc.
Biết Ninh Vũ Phi còn chưa bị xử lý, Âu Dương Minh Khánh không còn hứng chơi tiếp.
Anh ta lấy di động từ trong túi áo ra, gọi cho một dãy số, mắng: “Anh đưa người nào cho tôi vậy hả? Chẳng có tác dụng gì hết!”
“Cậu chủ Âu Dương, nhiệm vụ của bọn côn đồ thất bại là bình thường.
Chỉ cần cậu trả tiền thì tôi sẽ thu xếp tay đấm chuyên nghiệp cho cậu.”
“Được, mau thu xếp cho tôi đi.
Tối mai tôi muốn thấy tay của Ninh Vũ Phi trước mặt tôi.” Âu Dương Minh Khánh quát lên.
“Không thành vấn đề, có tiền đều dễ nói.”
Sau khi cúp máy, Âu Dương Minh Khánh uống một chén rượu, nói: “Ninh Vũ Phi, đây chính là kết cục của mày khi đắc tội tao.”
Hôm sau, Ninh Vũ Phi vẫn đi học như thường lệ.
Anh lại thấy ba người Dương Tân Thiệp như đang cố ý chờ mình.
Lý Hoa Đông đi tới, cầm túi đồ ăn sáng mỉm cười hỏi: “Ninh Vũ Phi, cậu tới sớm thế chắc chắn chưa ăn sáng đâu nhỉ?”
“Có chuyện nói mau.” Ninh Vũ Phi nói.
“Hì hì… Người anh em, thì về vụ đánh cược hôm qua ấy, cậu suy nghĩ lại có thể đổi sang trò nào thể hiện hơn được không? Mấy cái trừng phạt đó mất mặt quá.”
Ninh Vũ Phi nói: “Còn biết mất mặt à? Dám chơi dám chịu, là đàn ông thì đừng lề mà lề mề.
Tôi phải đi học.”
“Khoan đã!”
Thấy Ninh Vũ Phi kiên quyết, Lý Hoa Đông ủ rũ trở về chỗ cũ, nói: “Cậu Dương, Ninh Vũ Phi không chịu buông tha, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Còn sao nữa? Chơi bóng không lại nó, chẳng lẽ còn phải làm theo đúng ý nó? Thật sự cho rằng tao không có tính tình sao?” Dương Tân Thiệp xoay người rời đi.
Sau khi vào phòng học, Ninh Vũ Phi thấy một đám người vây quanh chỗ ngồi của mình.
“Ninh Vũ Phi tới rồi.” Mọi người nhường đường.
Một nữ sinh nói: “Ninh Vũ Phi, hôm nay tớ tới sớm thì thấy sách của cậu bị xé, còn bôi đầy mủ cao su.”
Ninh Vũ Phi cau mày, di tới bàn học của mình, sách đã bị xé rách, còn bôi mủ cao su, không thể