Sau khi chiếc đồng hồ được mở ra, phía sau bất ngờ còn một sợi dây mỏng như sợi tóc.
"Thật là tinh vi, hóa ra sợi dây lại được giấu ở đây?" Ninh Vũ Phi dùng ngón tay nhặt sợi dây lên, ngẩng đầu nhìn Lăng Bảo Châu.
Anh nhẹ nhàng lấy nó ra, Lăng Bảo Châu nhắm chặt mắt, đồng hồ bấm giờ cũng dừng lại ở năm giây cuối cùng.
Lăng Bảo Châu lâu không nghe thấy tiếng nổ, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Ninh Vũ Phi.
"Ha ha, Bảo Châu, hóa ra cô cũng có lúc sợ hãi cơ đấy?" Ninh Vũ Phi cười nói.
"Cái này...!Cậu thật sự đã gỡ được?"
"Tất nhiên!"
Ninh Vũ Phi cẩn thận cởi dây điện trói trên người Lăng Bảo Châu ra, tháo quả bom xuống rồi nhẹ nhàng đặt ở trên ghế.
"Ninh Vũ Phi chết tiệt, cậu còn biết gỡ bom?"
"Các bạn học của tôi đều gọi tôi là cao thủ toàn năng!"
“Biến, mau mang điện thoại ra đây, tôi sẽ gọi người tới xử lý quả bom.” Lăng Bảo Châu nói.
"Được!"
Cùng lúc đó, Bạch Lăng cũng nhìn thấy đồng hồ bấm giờ của mình bị dừng lại, cho thấy rằng Ninh Vũ Phi đã thực sự gỡ bỏ quả bom thành công.
"Người này nhất định không đơn giản chỉ là học sinh luyện võ đơn thuần, lại có thể đoán được ý đồ của mình!" Khóe miệng Bạch Lăng giương lên.
Trên tay anh ta còn có một chiếc điều khiển từ xa, Bạch Lăng nhẹ nhàng nhấn xuống rồi rời đi.
"Tít tít tít!"
Đột nhiên, quả bom lần nữa được khởi động lại, mười...!chín...!tám...
Ninh Vũ Phi lập tức kéo Lăng Bảo Châu chạy đi, trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống.
Cả hai vừa mới rơi xuống, quả bom liền phát nổ.
Bùm!
"Cúi xuống!"
Ninh Vũ Phi bảo vệ Lăng Bảo Châu dưới thân mình, vụ nổ dữ dội trực tiếp phá hủy toàn bộ nhà máy xi măng, ngọn lửa và sóng nhiệt khổng lồ cũng nuốt chửng Ninh Vũ Phi và Lăng Bảo Châu.
Vài giây qua đi, kèm theo một tiếng ho dữ dội, Lăng Bảo Châu đẩy Ninh Vũ Phi sang một bên.
Toàn bộ nhà máy xi măng đã không còn nguyên vẹn, Ninh Vũ Phi cũng không đứng vững được nữa.
"Ninh Vũ Phi, Ninh Vũ