Không ngờ, tổ chức cấp cao của nước Đại Xuân đã tiếp quản chuyện này rồi, cũng không còn cách nào khác.
Tuy nhiên, lần này nó đã thu hút sự chú ý của nước Đại Xuân, vì vậy tổ chức sát thủ này có lẽ sẽ không liều lĩnh, bởi vì nước Đại Xuân đối với họ mà nói là khu vực cấm địa để tồn tại.
Lăng Bảo Châu sau khi ăn xong sẽ hoàn thành báo cáo, sau đó mới cùng Ninh Vũ Phi rời khỏi đồn cảnh sát.
Trở về biệt thự đã là ba giờ rưỡi, Ninh Vũ Phi nói nhỏ: "Chị Bảo Châu, không còn nguy hiểm nữa rồi, cô có thể ngủ cả một ngày?"
"Để xem tình hình đã!"
"OK, chúc ngủ ngon!"
Ninh Vũ Phi trở về phòng, lên giường chuẩn bị ngủ.
Nhưng vừa nằm xuống đã cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao bên cạnh lại có người chứ.
Anh lập tức mở chăn bông và thấy Giang Vị Noãn đang nằm thu mình trong chăn bông, ngủ rất say.
"Ối! "
Ninh Vũ Phi nhìn ra ngoài cửa, trong lòng nghĩ rằng đêm nay có lẽ Giang Vị Noãn ngủ một mình sợ quá nên chạy vào giường anh.
Vì vậy Ninh Vũ Phi cũng không đánh thức Giang Vị Noãn, nằm cách ra một khoảng rồi ngủ thiếp đi.
Cho đến ngày hôm sau, Ninh Vũ Phi thức dậy và đi làm bữa sáng như mọi khi.
"A! "
Ninh Vũ Phi đùa cợt, đúng lúc gặp Lăng Bảo Châu đi ra.
"Này, chị Châu Châu, sao đã dậy rồi, không ngủ thêm à?"
"Tôi có chút chuyện cần xử lý luôn.
"
“Không phải chứ, cô bận thế cơ à?” Ninh Vũ Phi hỏi.
"Chả vậy thì sao.
"
Câu hỏi tu từ này khiến Ninh Vũ Phi không nói nên lời, Lăng Bảo Châu nói chuyện chính là kiểu vậy, chỉ cần tập quen dần là được.
“Ninh Vũ Phi, vết thương của cậu đã lành chưa?” Lăng Bảo Châu hỏi.
"Khỏi rồi, không sao, cô nhìn thử là biết.
”
Ninh Vũ Phi cởi áo khoác ngoài, lộ ra một thân hình cường tráng, phía sau chỉ có vài vết thương nhẹ.
"Sao lại thế được, ba ngày trước cậu còn sống dở chết dở, nhanh thế mà cậu đã không sao rồi á?" Lăng Bảo Châu thật sự không thể tin được.
Vết thương nặng như vậy