Trừ phi là tự anh ta cướp được bóng, nhưng Ninh Vũ Phi sao có thể cho anh ta cơ hội.
Lúc này Lục Phong Thành mới ý thức được việc một mình đấu bóng rổ cùng Ninh Vũ Phi là một việc vô cùng ngu xuẩn.
Không chút hồi hộp, Ninh Vũ Phi trực tiếp đứng trên vạch ba điểm và dựa vào kỹ năng ném bóng chính xác của mình để cán đích đầu tiên và giành chiến thắng tuyệt đối.
Khán giả im lặng, thần tượng của họ thực sự đã thua, còn Ninh Vũ Phi đứng yên tại chỗ, không thèm di chuyển.
Ninh Vũ Phi lạnh lùng nói: “Cậu thua rồi!”
“Cậu! ” Trong lòng Lục Phong Thành rất khó chịu, nhưng trước mặt nhiều người hâm mộ như vậy cũng không tiện làm khó dễ.
“Thành Hạo, chúng ta đi thôi!”
“Đi!”
Hai người vừa mới xoay người, Lục Phong Thành không cam lòng nói: “Ninh Vũ Phi, tôi muốn đấu thêm một trận nữa, nếu cậu thua thì phải tránh xa Giang Vị Noãn, còn nếu tôi thua thì chiếc xe ngoài kia là của cậu, được không?”
Ninh Vũ Phi chậm rãi xoay người, khinh thường: “Tôi và Vị Noãn như thế nào cũng không cần cậu xen vào, tình yêu hay tình bạn cũng thế, quan hệ của tôi và cô ấy không dùng tiền để đặt cược, còn nữa! Tôi không thích người khác bố thí đồ vật, tôi sẽ tự mình nỗ lực.
”
Nói xong, Ninh Vũ Phi cùng Trần Thành Hạo rời khỏi sân vận động.
Giang Vị Noãn nghe Ninh Vũ Phi nói, mỉm cười đứng dậy rời đi.
“Hừ, cậu sẽ phải đấu với tôi.
” Lục Phong Thành đẩy người vệ sĩ ra và sải bước về phía phòng thay đồ.
Một trận đấu đỉnh cao kết thúc trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ khiến mọi người thất vọng, nhưng ai am hiểu bóng rổ đều biết nỗi kinh hoàng mà Ninh Vũ Phi mang lại.
Không ai có thể ngăn Ninh Vũ Phi khi ném rổ solo, hơn nữa hôm nay Ninh Vũ Phi không muốn thi đấu, nếu muốn chơi thì Lục Phong Thành chưa chắc là đối thủ.
“Vũ Phi, cậu thật sự phải cẩn thận một chút, vừa rồi tôi thấy sắc mặt Lục Phong Thành không được tốt lắm.
” Cao Tử Tuấn nhắc.
“Được, tôi sẽ cẩn thận, hai cậu về trước đi.
”
“Được!”
Ninh Vũ Phi đợi ở cổng trường một hồi, thấy Giang Vị Noãn ngồi ở ghế