Một người chạy tới, khiến Diêu Dư hoảng sợ nhắm mắt lại kêu: “Cậu đừng tới đây!”
Bên kia, các học sinh đã bắt đầu đếm ngược thời gian: “Năm, bốn, ba…”
Đếm đến ba, Diêu Dư nhìn giỏ, nhắm mắt lại ném bóng ra ngoài, bất chấp tất cả.
Mọi người đều nhìn trái bóng, thời gian đếm ngược đã kết thúc, nhưng bóng đã ném, chỉ cần vào rổ thì vẫn tính điểm.
Cao Tử Tuấn nở nụ cười, nhưng nụ cười càng ngày càng tắt, cuối cùng sụp đổ.
Diêu Dư ném đại quả bóng bay theo hình vòm cung, sau đó lọt vào rổ.
Điểm số vượt qua đội Cao Tử Tuấn một điểm, thắng!
“Yeah!” Đám sinh viên đều cuồng hoan.
Diêu Dư mở to mắt nhìn điểm số, bên mình còn cao hơn bên Cao Tử Tuấn một điểm, nói cách khác cuối cùng mình tiện tay ném bóng mà trúng rổ!
“Chúng ta thắng rồi! Yeah!”
Ninh Vũ Phi mỉm cười giơ ngón cái với Diêu Dư.
“Ôi trời ơi, tôi còn tưởng thua chắc rồi chứ.
Kích thích quá.” Trần Thành Hạo nằm trên mặt đất.
Sắc mặt của đội Cao Tử Tuấn vo cùng khó coi.
Một đám ủ rũ, thua bởi đội Ninh Vũ Phi thật sự rất mất mặt.
Phải biết rằng trừ Ninh Vũ Phi với Trần Thành Hạo thì ba người còn lại đều chỉ góp đủ số, kết quả vẫn là mình thua.
“Bốn người các cậu còn chơi bóng làm gì nữa! Sau này còn muốn chơi không?” Cao Tử Tuấn bắt đầu rũ bỏ trách nhiệm.
Một đội viên nhất thời bất mãn, ném áo cầu thủ xuống nói: “Cao Tử Tuấn, cậu không thấy chúng tôi đều làm theo ý cậu hả? Bóng phạt rõ ràng có thể vào, sao cậu lại cố ý bỏ qua?”
“Đúng thế, mỗi lần chúng ta thua bóng cậu đều rũ bỏ trách nhiệm, chưa bao giờ nghĩ lại bản thân, chiến thuật chó má gì chứ, rõ ràng cậu chỉ muốn diễu võ giương oai mà thôi.”
Cao Tử Tuấn cười lạnh: “Các cậu nói vậy chẳng lẽ là do tôi thật? Một đám rác rưởi, còn đánh bóng rổ.”
“Không chơi thì không chơi!”
“Đúng thế! Bây giờ có Ninh Vũ Phi rồi, cậu ấy có thể thay thế cậu, một tuần sau là thi đấu, chúng tôi sẽ đánh với cậu ấy!”
Bốn người đều là những người có thể xuất chiến trong lớp, mỗi lần thua trận họ cũng cam chịu gánh vác trách nhiệm.
Đó là vì họ hy vọng có thể đoàn