“Cô định giải thích thế nào đây? Cô bắt cóc những đứa trẻ vô tội từ nơi khác rồi bắt chúng đi xin tiền cho cô.
Để ngăn bọn trẻ đi tìm sự giúp đỡ, cô còn nhẫn tâm cắt đứt lưỡi của chúng nó đi.
Cô đúng là độc ác mà!”
Người phụ nữ bối rối, đảo mắt liên hồi: “Đây không phải không phải con trai tôi, tôi nhìn nhầm rồi!”
Ngay khi vừa dứt lời, người phụ nữ mập mạp định bỏ chạy, nhưng đã bị mọi người chặn lại.
Một đứa trẻ chỉ mới bảy tám tuổi bị tra tấn thành bộ dạng như vậy, làm sao có thể buông tha dễ dàng cho cô ta cơ chứ.
“Các anh muốn làm gì, không được đánh người, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!” Người phụ nữ mập mạp sợ hãi ngồi trên mặt đất.
“Bọn buôn người là bọn cầm thú, đánh đi!” Một người bán thịt tức giận lên tiếng.
Mọi người lao lên, vây quanh người phụ nữ, và tiếng khóc lóc van xin lòng thương xót của người cô ta tiếp tục vang lên.
Tề Diễm Hân nói: “Loại buôn người này phải lãnh án tử hình, chứ không thì ngồi tù vài năm được thả ra cũng chứng nào tật nấy.”
“Bỏ qua đi, chúng ta đi thôi, lát nữa cảnh sát sẽ đến ấy mà.”
Ninh Vũ Phi nói với cậu bé: “Giờ em đưa bọn anh tới chỗ em gái em đi, ngoài hai anh em ra còn ai khác nữa không?”
“Còn! Sau khi bắt em, chúng còn bắt nhiều người khác nữa, nhưng sau khi mọi người bị bắt đều chưa thấy quay lại.”
“Ừ, giờ chúng ta đi cứu họ, em dẫn bọn anh đi nhé!”
“Vâng!”
Cậu bé chạy lên trước dẫn đường, Ninh Vũ Phi và Tề Diễm Hân theo sau.
Sau 30 phút, họ tới một khu làng.
Chỗ này cũng thuộc thành phố nhưng hầu hết đều là những ngôi nhà gỗ cổ, vì chỉ có một số người già sinh sống ở đây nên bọn buôn người chọn nơi đây làm căn cứ của