Vì vậy Ninh Vũ Phi cũng không biết nói gì, thật sự là vì sự sơ sót của mình nên mới liên luỵ đến Giang Vị Noãn.
Anh chỉ đành viết một đơn thuốc rồi rời đi.
Ngày hôm nay khi lên lớp, Ninh Vũ Phi bị gọi đến phòng làm việc.
Trầm Mặc Như nhìn Ninh Vũ Phi nghỉ học không lý do rồi ghi chép: “Vũ Phi, em bản lĩnh thật đấy, dám bỏ nhiều tiết học như vậy.
Em còn muốn tốt nghiệp nữa không?”
“Hiệu trưởng, chẳng phải là vì có chuyện sao? Em cũng đâu muốn như vậy.”
“Em có thể xin nghỉ mà, nhưng ngay cả xin nghỉ mà em cũng không xin thì hết nói nổi em rồi.
Ghi bản kiểm điểm đi.”
“Đừng mà đừng mà, hiệu trưởng à, em thật sự sai rồi.” Ninh Vũ Phi đau khổ cầu xin.
“Không thương lượng.”
Có một giáo viên đứng ở bên khác không nhìn nổi mà nói: “Vũ Phi, bây giờ em biết đã biết sai chưa? Còn dám trốn học liên tiếp nữa hay không?”
“Thưa giáo viên hướng dẫn, em không dám nữa.”
“Hiệu trưởng Trầm, hay là bỏ đi.
Cho Ninh Vũ Phi một cơ hội nữa.” Giáo viên hướng dẫn của Ninh Vũ Phi nói.
Trầm Mặc Như đan hai tay vào nhau, bất lực nói: “Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi.
Nhưng sau này còn phải xem biểu hiện của Ninh Vũ Phi như thế nào.”
“Còn không cảm ơn hiệu trưởng Trầm đi?”
“Cảm ơn hiệu trưởng.”
Bởi vì Ninh Vũ Phi đã trốn tận bảy buổi học nên khiến cho giáo viên hướng dẫn tưởng Ninh Vũ Phi không tôn trọng ông ấy, vì thế ông ấy đã bắt Ninh Vũ Phi vào trong phòng làm việc để Trầm Mặc Như dạy dỗ.
Đợi đến khi Trầm Mặc Như vừa mới đi, Ninh Vũ Phi vỗ lên trái tim nhỏ của mình rồi nói: “Chị Mặc Như, vừa nãy chị diễn tốt quá.”
“Hừ dám học thói hư tật xấu, trong bảy ngày trốn học em đã đi đâu?” Trầm Mặc Như hỏi.
“Hi hi, em có chút chuyện thôi mà.
À đúng rồi, chị Mặc Như à, gần đây chị có đi đâu mà em không nhìn thấy chị?” Ninh Vũ Phi hỏi ngược lại.
Mà Trầm Mặc Như cũng liếc nhìn Ninh Vũ Phi, chỉnh sửa lại tài