Không lâu sau, Đường Tố Nga pha trà trở về, châm trà cho Ninh Vũ Phi, mỉm cười nói: “Mời anh Ninh uống trà.”
“Cảm ơn.”
Ninh Vũ Phi vừa nhận ly trà thì lỡ tay chạm vào tay Đường Tố Nga, Ninh Vũ Phi không khỏi cau mày.
Anh cảm nhận được tay của Đường Tố Nga vô cùng lạnh lẽo, giống y như băng tuyết.
Người bị lạnh cóng tay chân bình thường đều là do thiếu máu, nhưng cảm giác này không đơn giản chỉ là bị lạnh tay chân.
“Anh Ninh?”
“Hử?” Ninh Vũ Phi ngẩng đầu, phát hiện Đường Tố Nga đỏ bừng mặt.
Đường Tố Nga mím môi nói: “Anh có thể bỏ tay em ra được không?”
“Hả?” Nghe vậy, Ninh Vũ Phi mới phát hiện mình còn nắm tay của Đường Tố Nga, chẳng trách cô ấy lại xấu hổ đỏ mặt.
“Khụ khụ.” Đường Cảnh Trung giả vờ ho khan, nói: “Ninh Vũ Phi à, chuyện năm đó bác rất xin lỗi, nhưng bác mừng vì cháu còn sống.
Vũ Phi, chẳng lẽ cháu nghi ngờ bác làm hại nhà cháu sao?”
“Cháu không nghĩ vậy.” Ninh Vũ Phi vẫn bình tĩnh nói, rất muốn biết chuyện năm đó là gì.
“Vậy thì cháu đừng hỏi nữa.” Đường Cảnh Trung nói.
Ninh Vũ Phi cười tự giễu, nói: “Bác, nhà cháu bị diệt môn, cháu sống chính là vì có thể trả thù, hy vọng bác nhớ được gì thì hãy báo cho cháu biết.
Cảm ơn bác.”
Tháy Ninh Vũ Phi rời đi, Đường Cảnh Trung không đành lòng thở dài, nhưng cũng muốn nói lại thôi.
Chuyện năm đó đừng nói mình không biết rõ, cho dù biết thì cũng không dám nói, thật sự không muốn khiến Ninh Vũ Phi cũng bị liên lụy vào chuyện này.
Ninh Vũ Phi ngồi trên con đường đối diện chờ tin tức, đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi, chuyện năm đó quá quan trọng.
Lúc này, một chủ quán bên cạnh đi ra, hỏi: “Chàng trai, tôi thấy cậu đi ra từ phòng khám bên kia, có phải là muốn chữa bệnh không?”
“Sao vậy chủ quán?”
“Ôi dào, cậu còn