“Được rồi, các cháu ăn sáng tiếp đi, tôi đi lên xem nó.
”
Dương Tú Tú vội vã bước lên lầu, mấy người Ninh Vũ Phi làm sao nuốt trôi được nữa, cũng đi theo lên xem thế nào.
Vừa mới tiến vào phòng liền thấy Giang Vị Noãn thức dậy rồi, đang chuẩn bị rời giường, cô ấy kinh ngạc hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Bốp!
Dương Tú Tú đi qua, thế nhưng lại nâng tay tát Giang Vị Noãn một cái, khóc nói: “Vị Noãn, sao con lại không hiểu chuyện như thế, vì cái gì mà lại đột nhiên trốn đi?”
“Dì, dì…”
“Ninh Vũ Phi, mẹ con chúng tôi nói chuyện, mời cậu ra ngoài cho.
”
Cho dù Dương Tú Tú không thích Ninh Vũ Phi nhưng nói tóm lại anh vẫn là ân nhân, khách quý của nhà họ Giang, nói chuyện cũng không nên khó nghe như vậy.
Giang Vị Noãn cúi đầu, nước mắt rơi không ngừng, cô ấy biết hôm qua mình đã quá xúc động, nông nổi làm cho ba mẹ cùng Ninh Vũ Phi bọn họ đều vô cùng lo lắng.
Nhìn thấy như vậy.
Ninh Vũ Phi vẫn không nhịn được mở miệng: “Dì à, hiện tại miệng vết thương của Vị Noãn vẫn chưa khép lại, có chuyện gì từ từ rồi nói ạ”
Lời này làm cho Dương Tú Tú ngừng lại, lập tức đau lòng nói: “Con gái, phía sau còn đau không, đều là do mẹ, mẹ không nên đánh con.
”
“Mẹ, vết thương của con không có việc gì, hôm qua là do con xúc động, nhưng con thật sự muốn cùng Ninh Vũ Phi sinh hoạt cùng nhau, con thật sự không muốn ở bên Dương Tân Thiệp.
” Giang Vị Noãn nói.
“Chuyện này không phải do con nói, theo mẹ về nhà trước sau đó chúng ta sẽ nói rõ chuyện này.
”
Dương Tú Tú nói xong liền giúp Giang Vị Noãn thu dọn một ít quần áo chuẩn bị về nhà.
“Dì à, dì để cho Vị Noãn ở lại vài ngày, không chỉ có cháu ở đây, còn có chị em của Vị Noãn ở đây nữa.
”
“Ninh Vũ Phi, tôi đồng ý cho Vị Noãn ở cùng với cậu là hy vọng cậu có thể bảo vệ tốt cho con bé, mà con bé lại giúp cậu đỡ đạn, tôi chỉ có một đứa con gái này, tôi không thể mất đi nó được.
” Dương Tú Tú rưng rưng nước mắt nói.
Lời này ngay lập tức làm cho Ninh Vũ Phi á khẩu không trả lời được,