Lúc này, một giáo viên vội vội vàng vàng đi từ cửa vào, lo lắng hỏi: “Em Điền Mai Ngọc, sao em lại chạy tới đây làm phiền các bạn lớp khác học thế, mau đi về với tôi!”
Thầy hướng dẫn của mình đến rồi, Điền Mai Ngọc cũng không dám tiếp tục ở lại, nhưng trước khi rời đi vẫn nói với Ninh Vũ Phi: “Cậu không thấy xấu hổ về bản thân sao? Có được thứ hạng bằng cách gian lận còn là đàn ông gì chứ!”
Ninh Vũ Phi từ đầu đến cuối không hề nói chuyện, chính là vì bản thân anh không muốn nói toạc ra, nếu không sẽ lại gây ra rắc rối.
Nhưng đây rõ ràng là thứ hạng có được nhờ năng lực của chính bản thân anh, tại sao qua miệng của Điền Mai Ngọc lại biến thành anh là kẻ gian lận rồi?
Điền Mai Ngọc là học sinh đứng đầu của lớp ba, thậm chí là của toàn bộ khoa toán học, đã quen được người khác khen ngợi và săn đón.
Bây giờ đột nhiên có người có thực lực vượt trội hơn cô ta, trong lòng cô ta có cảm giác mất đi cảm giác về sự ưu việt.
Chĩa mũi dao về phía trước mới dùng chuyện Ninh Vũ Phi nộp bài trong ba mươi phút để thẳng thừng nói rằng Ninh Vũ Phi gian lận, biết trước đáp án.
Thầy hướng dẫn nói: “Em Ninh Vũ Phi, chuyện này chúng ta tự biết mình trong sạch, đừng để ý đến cô ta, chúng ta tiếp tục lên lớp.
”
Là một người có gần hai mươi năm kinh nghiệm giảng dạy, thầy hướng dẫn còn có loại học sinh nào mà chưa từng gặp qua, ông ấy càng tin tưởng rằng học sinh của mình sẽ không làm ra loại chuyện này.
Hơn nữa để tránh tình huống này còn để giáo viên khoa khác giám sát, phê chữa bài thi vân vân, loại chuyện mà học sinh biết trước đáp án căn bản là không thể nào.
Ngay cả những giáo viên giám sát và phê chữa kia, trước khi kì thi kết thúc cũng không biết được đáp án, thậm chí đến câu hỏi trong đề thi là gì cũng không biết.
“Ừm!”
Ninh Vũ Phi không so đo với Điền Mai Ngọc, tiếp tục giải đề, cuối cùng cũng ra được đáp án.
Thời gian năm phút, vỏn vẹn chỉ trong thời gian năm phút.
Thấy Ninh Vũ Phi ra đáp án rồi, thầy hướng dẫn nhanh chóng lấy ra phương pháp giải đề của mình ra so, đáp án cuối cùng mà Ninh Vũ Phi viết ra giống với đáp án của chính mình.
“Hừm! ”
Thầy hướng dẫn đã mất cả một tiết học mới giải ra, mà Ninh Vũ Phi chỉ dùng thời gian năm phút.
Nếu như nói rằng trong lòng thầy hướng dẫn vẫn còn có chút nghi ngờ về việc nộp bài trong ba mươi phút lúc trước thì bây giờ ông ấy đã hoàn toàn tin tưởng Ninh Vũ Phi có khả năng làm được điều đó.
Hít một hơi thật sâu, hỏi: “Đề này là do em vừa làm ra được hay trước đó đã nghĩ xong rồi?”
“Thực ra lúc đi qua bên ngoài để lên lớp, em đã có ý tưởng đại khái rồi, bây giờ chỉ là trực tiếp viết ra mà thôi.
” Ninh Vũ Phi thành thật trả lời.
Thầy hướng dẫn không cần biết Ninh Vũ Phi làm ra lúc nào, nhưng một sinh viên mà có thể giải ra đề này thực sự là rất giỏi.
Miệng ngạc nhiên hết lần này đến lần khác nói: “Sớm đã nghe giáo viên dạy toán cao cấp của các em nói rằng em là một sinh viên xuất sắc, hôm nay coi như tôi đã nhìn ra rồi, rất tốt, ha ha ha! ”
“Đã tìm được đúng ý tưởng rồi thì giải đề không khó.
”
“Ha ha ha, được lắm được lắm.
” Thầy hướng dẫn nói với các học sinh khác: “Hầu hết vốn kiến thức của các em đều không tệ, chỉ kém tư duy không bằng Ninh Vũ Phi, các em nhất định phải nâng cao năng lực tư duy, đừng tiếp tục học thuộc lòng như trước nữa.
”
Sau đó thầy hướng dẫn làm rõ ý tưởng của Ninh Vũ Phi, bắt đầu giải thích cho mọi người, đồng thời bản thân ông ấy cũng phải học tập ý tưởng của Ninh Vũ Phi.
Sau khi xem xong ý tưởng giải đề của các bạn trẻ, thầy hướng dẫn thấy rằng bản thân mình thật sự già rồi, cách nghĩ của mình đều là những cách thức cổ hủ, đâu có nghĩ được đến mức rõ ràng dễ hiểu đến vậy.
“Thiên tài, thật đúng là thiên tài.
”
Thầy hướng dẫn chỉ biết rằng Ninh Vũ Phi là một sinh viên đặc biệt nên có hơi quan tâm, đến giờ mới nhận ra sự lợi hại của học sinh này.
So với Đại học Long Diệu, thầy hướng dẫn vẫn rất siêng năng, không như các trường đại