Bác sĩ bên ngoài cẩn thận quan sát xem Ninh Vũ Phi làm sao để lấy kim thép ra
Ninh Vũ Phi suy xét một hồi lâu mới nói: “Nhíp nhỏ.
”
Cái nhíp được để lên tay Ninh Vũ Phi, nhẹ nhàng kẹp lấy, kéo ra từng chút một.
Cần phải hết sức cẩn thận, chỉ cần sơ suất một chút thôi thì toàn bộ công sức sẽ đổ sông đổ biển.
Ba mươi giây sau, cuối cùng cũng lấy được cây kim thép ra, hóa ra là một cây kim dùng để đan áo len, có nhiều chi tiết nhỏ.
Ném nó vào ly, Ninh Vũ Phi bắt đầu khâu và băng bó vết thương.
Bác sĩ bên ngoài thở ra một hơi, ca mổ thành công.
Loay hoay suốt ba tiếng đồng hồ, Ninh Vũ Phi đi rửa tay sạch sẽ, nói với y tá: “Tạm thời giấu đi, còn có chuyện cần phải giải quyết.
”
“Vâng, bác sĩ Ninh!”
Mẹ Điền ở bên ngoài đã đi theo về phòng bệnh, Ninh Vũ Phi vừa bước ra, bên cạnh truyền đến một giọng nói: “Chúc mừng bác sĩ Ninh, đã cứu thêm một mạng người.
”
Không phải là Tiêu Úc Tâm thì còn ai vào đây, cô ấy đang hồi phục khá tốt.
Ninh Vũ Phi cười nói: “Dù gì thì cũng là mạng người mà? Tôi chỉ cố gắng hết sức mà thôi.
”
Sau đó, kiểm tra thời gian thì đã tám giờ rưỡi, lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên có vài cuộc gọi nhỡ.
“Úc Tâm, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi về trước đây.
”
“Cắt!” Tiêu Úc Tâm liếc xéo một cái rồi xoay người quay trở lại phòng bệnh của mình.
Hai mươi tư giờ đều có y tá theo dõi, Ninh Vũ Phi không cần lo lắng gì.
Trở về biệt thự, đã hơn chín giờ, Ninh Vũ Phi xấu hổ ho khan