Ninh Vũ Phi hết sức kinh ngạc: “Chẳng lẽ cậu chưa từng đi sao?”
“Chưa, chỗ đó cần quét mặt hoặc phải có được thẻ thành viên mới được vào.
”
Nói như vậy khiến Ninh Vũ Phi cũng thấy tò mò, chính anh cũng đã đến trường này được một đoạn thời gian rồi.
Kết quả là những chuyện anh biết đến còn chưa được một phần năm, thậm chí đến khoa của mình còn chẳng hiểu mấy.
Dù sao thì anh cũng đang không có việc gì làm nên muốn đi loanh quanh thăm thú trường học một chút, không đến khi có người khác hỏi về trường mình mà đến một câu cũng không trả lời nổi thì đáng xấu hổ lắm.
Hai người đi về phía khoa thể dục thể thao, đến một nơi mà trước đây Ninh Vũ Phi chưa bao giờ tới, còn phải thuê cả xe đạp để đi.
Đại học Long Diệu có diện tích thực sự rất rộng, ngoài xe đạp còn có cả xe buýt.
Qua khoảng ba mươi phút, cuối cùng thì họ cũng đã tới khoa thể dục thể thao, khoa chuyên môn bồi dưỡng ra các loại vận động, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua đã thấy khoa thể dục thể thao có một sân điền kinh rất lớn.
Trên sân có khá nhiều hạng mục vận động, mỗi một hạng mục đều có giáo viên huấn luyện viên đang huấn luyện nhóm sinh viên của mình.
Bên cạnh sân điền kinh có một nhà thi đấu rất lớn, chắc hẳn chính là nơi câu lạc bộ bóng rổ dùng để huấn luyện.
“Đi đi đi, đi qua đó xem xem, thật ra câu lạc bộ bóng rổ đều do người trong khoa thể dục thể thao thành lập, gia đình của F4 của đại học Long Diệu đều có điều kiện, họ đến đây cũng chỉ để chơi đùa, không hiếm lạ gì chuyện lên sân thi đấu.
” Trần Thành Hạo xua tay.
“Ý cậu là câu lạc bộ bóng rổ chỉ là câu lạc bộ của mấy anh chàng con nhà giàu thôi à?”
“Đúng vậy, ba người kia còn khá tốt, chỉ có đặc biệt nhất là Lục Phong Thành, tính tình đậm chất đại ca, lúc thi đấu chẳng thấy cậu ta ở trên sân đâu, nhưng đến lúc về thì lại khoa tay múa chân chỉ đạo người khác.
”
Trần Thành Hạo rất thất vọng với câu lạc bộ bóng rổ của trường Đại học Long Diệu, căn bản là chơi không ra nổi khí thế, không được tí hình thức nào, lúc chơi trong trường mình thì có vẻ cũng giỏi lắm đấy, kết quả đến lúc ra ngoài thi đấu thì tiết tấu rối loạn hết cả lên.
Khi họ bước vào trong đã nghe thấy âm thanh đang huấn luyện ở bên trong.
“Hai người là thành viên câu lạc bộ bóng rổ à?” Một nhân viên bảo vệ hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi được mời đến đây.
”
Trần Thành Hạo cầm thiệp mời