Sau đó đi đến bên cạnh Âu Dương Chấn Hưng nói: “Ông chủ, ngài đây là làm sao vậy?”
“Làm sao vậy? Con trai tôi chết rồi! Bị đập thành một đống thịt ngay trước mặt tôi!” Âu Dương Chấn Hưng nói.
“Đây… xảy ra chuyện gì vậy ạ? Lúc cậu chủ ra ngoài vẫn tốt đẹp mà, sao lại… chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện rồi.
”
“Quản gia, gọi ông Từ đến đây, tối nay tôi phải giết chết Ninh Vũ Phi, sẽ không bỏ qua bất cứ một người nào bên cạnh cậu ta.
”
“Nhưng bây giờ gọi có thể không ổn lắm đâu, hay là chúng ta mời người khác?”
Âu Dương Chấn Hưng quát: “Người khác! Những sát thủ mời đến kia tên nào cũng là phế vật mà thôi, bọn họ có giết nổi Ninh Vũ Phi không? Lần này tuyệt đối sẽ không để cho Ninh Vũ Phi một cơ hội sống sót nào.
”
“Vâng, bây giờ tôi đi gọi Lão Từ ngay.
”
Lão Từ cũng chính là át chủ bài của gia tộc Âu Dương, nắm trong tay một binh đoàn lính đánh thuê lớn mạnh ở nước ngoài, cũng là người đã lập nên nhóm sát thủ.
Chỉ có ông ta mới có thể điều động những thành viên giấu mặt của nhóm sát thủ.
Sáng sớm hôm sau, Lão Từ đã xuống máy bay, một thân áo khoác màu đen, gương mặt lãnh khốc, lên xe đi thẳng đến nhà Âu Dương.
Đi vào biệt thự, gặp được Âu Dương Chấn Hưng, nói: “Đại ca, giết ai, anh nói một câu thôi.
”
Âu Dương Chấn Hưng đem ảnh của Ninh Vũ Phi ra: “Chính là người này.
”
Lão Từ nhìn thoáng qua bức ảnh, ngạc nhiên hỏi: “Còn trẻ như vậy, còn tưởng là tên lão luyện nào cơ?”
“Đừng xem thường Ninh Vũ Phi này, lần trước những sát thủ chúng ta thuê toàn bộ đều không công mà lui, đoán chừng cậu ta có thể là võ giả.
” Quản gia nói.
“Thì ra là thế, muốn cái gì?”
“Đầu người!”
Lão Từ gật đầu: “Không thành vấn đề, tối nay tôi sẽ đem về.
”
Cùng lúc này, Ninh Vũ Phi trong phòng bệnh đã tỉnh lại, chỉ là bây giờ toàn thân đều chưa thể cử động được mà thôi.
“Phi à, tên nhóc nhà cậu xảy ra chuyện gì vậy, anh hùng cứu mỹ nhân rồi bản thân thành như vậy luôn đấy hả?” Trần Thành Hạo hỏi.
“Không cẩn thận thôi, không có gì nghiêm trọng, đầu cậu đỡ hơn chút nào chưa, thời gian này đừng đi uống rượu nữa, cẩn thận sau này đầu không dùng được nữa.
”
“Cậu còn nói tôi, bây giờ cậu nên lo cho bản thân trước đi.
”
Trần Thành Hạo lườm một cái, kinh ngạc hỏi: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại,