Tần Minh Nguyệt tin tưởng Ninh Vũ Phi có thể bắt được Giám đốc Kim, nếu như không thì đã sớm gọi điện thoại thông báo mình.
Mới vừa nói xong, xe của cô xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, chậm rãi tiến vào.
Mọi người kích động tiến lên nghênh đón, đây chính là tiền mình khổ cực kiếm ra, họ vội vã muốn biết có thể cầm về hay không.
Sau khi xuống xe, Ninh Vũ Phi cầm một túi tiền, nói: “Mọi người đừng lo lắng, toàn bộ tiền của mọi người đều được lấy lại rồi, yên tâm đi.
”
“Tốt quá, tốt quá.
”
“Vũ Phi, Giám đốc Kim đâu?”
Tần Minh Nguyệt hỏi.
“Giám đốc Kim bị xe cán gãy hai chân, chắc hẳn là bây giờ đang ở bệnh viện, yên tâm, ông ta không chạy thoát được đâu, nuốt bao nhiêu tiền thì sẽ phải nôn ra toàn bộ.
”
Nghe vậy, Tần Minh Nguyệt đẩy trán: “Vậy thì tốt, tôi phát nốt tiền lương cho mọi người nhé.
”
“Cảm ơn, cảm ơn.
”
Sau khi các công nhân nhận được tiền mồ hôi công sức của mình, rối rít bày tỏ lòng cảm ơn đối với Ninh Vũ Phi và Tần Minh Nguyệt.
Cuối cùng, toàn bộ tiền công của mọi người đã được phát hết, số tiền cọc của tập đoàn Hằng Vũ thì còn phải đợi thêm một khoảng thời gian mới có kết quả.
Dù sao số lượng cũng không nhỏ, không phải có thể dễ dàng rút hết được.
Khi hai người trở lại công ty đã là một giờ.
Liễu Việt Yến đã đọc xong một ít tài liệu, thấy hai người đi vào, cất tiếng, giọng nhẹ tênh: “Xem ra thu hoạch của hai người không được tốt cho lắm?”
“Chủ tịch Liễu, chuyện còn nghiêm trọng hơn so với suy nghĩ chúng ta một chút, cho nên chúng ta còn phải đợi một thời gian.
”
“Tôi hiểu, Minh Nguyệt, cô đi ăn cơm đi.
”
Tần Minh Nguyệt nói: “Chủ tịch Liễu, tôi sẽ cho người chuẩn bị một cái phần đồ ăn cho chị.
”
“Không cần, tôi về ăn là được, công ty con này tiếp tục giao cho cô quản lý, có vấn đề gì thì có thể gọi điện tìm tôi bất cứ lúc nào.
”
“Vâng ạ!”
Liễu Việt Yến đứng dậy, đưa Ninh Vũ Phi rời khỏi chi