Mã Kỳ Khiết hét lên thảm thiết, quỳ rạp xuống đất, cơn đau đớn ập đến khiến cô ta suýt chút nữa ngất xỉu.
“Mã Kỳ Khiết, tốt nhất cô nên thu liễm một chút đi, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, hy vọng sẽ không có lần sau.”
Sau khi nói xong, Ninh Vũ Phi dẫm nát một chân của Mã Kỳ Khiết.
Cô ta thét lên thảm thiết rồi trực tiếp ngất đi.
Chỉ mới phế bỏ hai chân mà thôi, Ninh Vũ Phi xem như đã rất lưu tình rồi, loại người thế này chết còn chưa đủ.
Hai tuỳ tùng của Mã Kỳ Khiết bị một cái liếc mắt của Ninh Vũ Phi dọa cho run rẩy, đái ra cả quần quần.
“Hai người tự tát mình đi, đây chính là cái giá phải trả khi mấy người bắt nạt người khác.” Ninh Vũ Phi nói.
“Vâng!”
Hai người không muốn bị Ninh Vũ Phi giẫm gãy chân, tự đánh tới tấp vào mặt mình, một cái lại một cái.
Ninh Vũ Phi quay về bên cạnh Đường Tố Nga, nhẹ giọng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Vâng!”
Anh nắm tay Đường Tố Nga, dẫn cô ấy rời khỏi sân thượng, còn về phần Mã Kỳ Khiết, cho dù cô ta không chết thì quãng đời còn lại cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn thôi.
Hai người cùng nhau trở về biệt thự, Đường Tố Nga cũng nói nguyên nhân ấy căn bản không quen biết Mã Kỳ Khiết.
Nguyên nhân Mã Kỳ Khiết bắt nạt cô ấy cũng cướp mất vị trí hoa khôi của cô ta.
Bây giờ Ninh Vũ Phi giúp cô ấy trút giận, tâm tình Đường Tố Nga rất tốt.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, lúc này, Mã Kỳ Khiết đã tỉnh lại.
Cô ta liên tục khóc nức nở, cơn đau nhức từ hai đầu gối truyền đến khiến cô ta muốn chết đi.
Mã Đức Vũ cũng vội vàng chạy đến, thấy bộ dạng muốn chết muốn sống của con gái, ông Ninh Vũ Phi...!Đau quá… Chân con bị gãy rồi.” Mã Kỳ Khiết nói trong tiếng nấc.
Lúc này bác sĩ đã kiểm tra xong, bất đắc dĩ nói: “Xương đầu gối đều đã dập nát, cần phải làm phẫu thuật, nhưng dù vậy, sau này đi đường sẽ phải dùng nạng hoặc ngồi xe lăn.”
“Cái gì?” Đáy lòng Mã Đức Vũ lạnh lẽo, đứa con gái tốt của ông ta thế mà phải trở thành người tàn tật.
“Vừa rồi hai người nói là cô bé đã bị Ninh Vũ Phi đánh, nếu người trong lời hai người đúng là người đó thì quả thật không còn cách nào để chữa khỏi cả.” Bác sĩ nói.
“Ý ông là gì?”
“Ở bệnh viện số 1 thành phố có một vị bác sĩ tên là Ninh Vũ Phi, cậu ta là một bác sĩ giải phẫu ngoại khoa vô cùng tài giỏi, có lẽ cậu ta sẽ có biện pháp để chữa trị vùng xương bị dập