“Cháu chào chú ạ!” Dương Tân Thiệp đứng lên nói.
Nhưng Giang Trấn Hải trực tiếp phớt lờ hắn ta, chỉ tiếp tục hỏi: “Con gái đâu?”
Dương Tú Tú bày ra vẻ mặt không vui, trả lời: “Con gái lên tầng nghỉ ngơi rồi, còn cái người tên Ninh Vũ Phi trong miệng ông đã đi rồi.
”
“Cái gì? Không phải Ninh Vũ Phi cứu con gái của chúng ta trở về sao, em sao lại để cậu ấy đi dễ dàng thế?”
“Về chuyện này, em cần phải nói chuyện lại với anh.
” Dương Tú Tú đứng lên, đi về phía thứ phòng trên tầng.
Trương Trấn Hải liếc Dương Tân Thiệp, nói: “Cậu không gây ra chuyện gì đấy chứ?”
“Chú, cháu không có…”
Dương Tân Thiệp muốn giảo biện, nhưng Giang Trấn Hải vốn không thèm để ý đến.
Mấy phút sau, trong thư phòng truyền đến giọng nói tức giận của Giang Trấn Hải: “Em chỉ dựa vào những nghi ngờ vô căn cứ cùng mấy lời đồn đại không xác thực sẽ không tiếp đãi ân nhân cứu mạng của nhà họ Giang chúng ta?”
“Giang Trấn Hải, cái tên Ninh Vũ Phi này em không biết cậu ta là người như thế nào, cũng không biết tại sao anh lại biết cậu ta, để cậu ta chữa bệnh cho ba, chúng ta đưa tiền là xong, nhưng anh đừng nghĩ đến việc giao con gái chúng ta ra!”
“Cách nhìn nhận của phụ nữ, anh không tranh luận với em nữa!”
Giang Trấn Hải biết rõ vợ của mình là một người thích đánh giá nhìn nhận người khác dưới góc độ chủ quan, bản thân cũng không thể tiếp tục nói chuyện được với bà ấy nữa.
Trực tiếp đóng sập cửa đi ra ngoài, đi đến phòng của Giang Vị Noãn, hỏi rõ chân tướng mọi chuyện.
Thế mới biết vì sao Ninh Vũ Phi cứu được Giang Vị Noãn mà không đưa cô ấy về nhà ngay.
“Haizz, thật là, chuyện lần này mẹ con thật sự đã hiểu nhầm Ninh Vũ Phi rồi, thế này, chúng ta bây giờ sẽ đến thăm Ninh Vũ Phi một chút?” Giang Trấn Hải nói.
“Vâng!”
Hai ba con nhanh chóng ra ngoài, mà Dương Tú Tú bị chọc giận tức gần chết.
Nhưng rất không may, Ninh Vũ Phi cũng không có ở biệt