"Hai người nhanh đi về ngủ đi, muộn rồi.
" Ninh Vũ Phi nói.
"Ừm!"
Hai người cũng không dám nhìn nhau, cẩn thận về phòng của mình.
Cuối cùng cũng tiễn mấy người đi, Ninh Vũ Phi cảm thấy mình mệt rũ mau chóng đi ngủ.
Kết quả còn cảm giác chưa ngủ được bao lâu, cửa phòng lại mở ra lần nữa, xốc chăn của Ninh Vũ Phi lên.
"Ninh Vũ Phi, dậy đi!"
Ninh Vũ Phi mơ mơ màng màng, bất đắc dĩ nói: "Bây giờ cũng còn chưa sáng, tôi ngủ một lát nữa, xin chị đấy.
"
Lăng Bảo Châu bây giờ đã mặc bộ đồ thể thao buổi sáng, muốn lôi Ninh Vũ Phi cùng nhau đi ra ngoài thể dục.
"Dậy đi, mau lên, mỗi ngày chỉ biết ngủ và ngủ thôi, dậy đi!"
"Tôi!.
mới ngủ được hai tiếng thôi mà?" Ninh Vũ Phi muốn khóc rồi.
"Hả?"
Lăng Bảo Châu ánh mắt lạnh lùng xuống, dọa Ninh Vũ Phi mau chóng dậy đi thay một bộ đồ thể thao.
Nửa tỉnh nửa mơ đi theo Lăng Bảo Châu ra ngoài, bây giờ trời mới năm giờ, sắc trời còn tối, còn chưa sáng gì.
"Ninh Vũ Phi, cậu trước tiên muốn làm gì?"
"Ừm, đi ra ngoài rẽ phải đi lên chùa trên núi một chuyến để làm nóng người, tôi đã từng đi qua đó rồi khoảng 5km, đi thôi.
" Ninh Vũ Phi còn chưa tỉnh ngủ còn ngáp dài.
"Được!" Lăng Bảo Châu vận động cơ thể một chút.
Ninh Vũ Phi ngồi ở trên bãi cỏ, nói: "Chị Bảo Châu, chị chạy đi lát quay lại tìm tôi, tôi ở đây đợi chị?"
"Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu đang nghĩ gì, cùng nhau chạy.
"
"Tôi vẫn là thôi đi, không đi, không đi đâu.
" Ninh Vũ Phi vung tay.
"Đứng lên, Ninh Vũ Phi, làm người cũng đừng quá lười.
"
Ninh Vũ Phi rất không tình nguyện, đứng dậy bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tôi theo sau chị.
"
"Đi.
"
Hai người người trước người sau chạy bộ, bởi vì khu vực bên này chỉ có khu biệt thự Ngự Giang, ngọn núi bên cạnh trên đó còn có một ngôi chùa.
Ven đường đường rất tốt, rất thích hợp để chạy bộ buổi sáng sớm.
Ninh Vũ Phi nhìn thấy Lăng Bảo Châu chạy ở trước mặt mình, chính mình cũng mơ hồ có chút