May mà cả hai chỉ kiếm cớ ra mặt, không có trắng trợn mua sắm, chỉ là cùng nhìn nhau mà thôi.
Trở về biệt thự đã là 12 giờ rưỡi, Lâm Thanh Tiêu trở lại biệt thự đằng kia, Trầm Mặc Như cũng rời đi.
Ninh Vũ Phi nằm trên sô pha như bị tê liệt, nhìn đống quần áo giày dép ở phòng bên cạnh chất cao như núi, không biết đến khi nào mới mặc hết đống đồ này.
Phòng của mình đã không thể chứa nổi, toàn bộ đều chất trong căn phòng.
Phụ nữ mà có tiền đúng là kinh khủng thật sự, tiêu tiền không thèm chớp mắt.
Ninh Vũ Phi chợp mắt một giấc trước khi đến trường.
Trong giảng đường, Trần Thành Hạo vươn cái eo, to miệng ngáp dài, dùng cùi chỏ chạm vào Ninh Vũ Phi, nói: "Vũ Phi, cậu có biết trận đấu tiếp theo của chúng ta là khi nào không?"
"Tôi không biết, huấn luyện viên vẫn chưa thông báo cho tôi.
"
“Thật ra tôi cũng không biết.
” Trần Thành Hạo cười.
"Trần Thành Hạo, sao lại cười vui vẻ như vậy, lên viết công thức giải bài toán này đi.
"
Cô giáo đang dạy học nhìn thấy Trần Thành Hạo cười vui vẻ như vậy, nên bảo cậu ta lên ghi công thức.
Trần Thành Hạo sửng sốt gãi gãi sau đầu: "Thưa cô, em không biết ạ, cô tiếp tục giảng bài đi, em sai rồi ạ.
"
"Nếu đã không biết, vậy thì cậu nghiêm túc nghe giảng đi, đợi khi nào cậu giống như bạn Ninh Vũ Phi ấy, tiết học của tôi kệ cậu thích chơi thế nào thì chơi.
"
“Vậy em nghiêm túc nghe giảng đây ạ.
” Trần Thành Hạo biết mình không thể nào giống như Ninh Vũ Phi được.
Một ngày này trôi qua tiết học nhanh chóng, buổi chiều đến sân huấn luyện, huấn luyện viên Tằng đang tổ chức huấn luyện.
Nhìn thấy Ninh Vũ Phi đi tới, anh ta nói: "Ninh Vũ Phi, đi cùng tôi.
"
“Dạ!"
Cả hai lên ghế ngồi nghỉ, huấn luyện viên Tằng báo cáo án phạt với Ninh Vũ Phi, ông nói: "Đây là hình phạt dành cho Somalia và hai đồng đội, cậu nhìn xem.
”
Ninh Vũ Phi đã xem qua, không ngờ Somalia lại bị cho nghỉ học, bị đuổi về nước hoặc tìm trường khác, dù sao Ninh Vũ Phi cũng sẽ không gặp lại tên này ở Long Diệu nữa.
"Đây là kết quả cuối,