Ninh Vũ Phi nhanh chóng mặc chiếc áo phông cổ tròn ra mở cửa, hóa ra là Lăng Bảo Châu.
“Sao gõ cửa nửa ngày mà không thấy cậu đâu vậy?” Lăng Bảo Châu hỏi.
“Tôi đang tắm trong phòng tắm.
Tại sao giờ chị vẫn chưa đi ngủ? Chị Bảo Châu, không phải chị đang muốn kiểm tra phòng của tôi chứ?"
“Đừng nói mấy chuyện vô lý đó!”
Lăng Bảo Châu bước vào trong, trên tay cầm một lọ thuốc và tăm bông, nói: "Đóng cửa lại, tôi sẽ xử lý vết bầm cho cậu.”
Nghe được lời này, Ninh Vũ Phi cảm động đến rơi lệ, nói: “Không sao đâu, ngày mai vết thương này sẽ ổn thôi.”
“Thôi đi, tôi thực sự lo lắng cho cậu đấy.”
“Đừng đừng đừng!”
Lăng Bảo Châu chắc hẳn cảm thấy rất áy náy, vì vậy cô ấy đã đợi Giang Vị Noãn và những người khác về phòng rồi mới tới đây.
Ninh Vũ Phi nhắm con mắt đã bị đánh thành mắt gấu trúc.
“Nó có thể hơi khó chịu, kiên nhẫn một chút.” Lăng Bảo Châu dùng tăm bông dính nước thuốc, bôi lên xung quanh mắt.
Hơn nữa cô ấy còn vừa bôi vừa thổi, tránh cho nước thuốc không may chảy xuống mắt đáo như vậy sao?”
“Im đi!” Lăng Bảo Châu hỏi: “Tại sao cậu không né cú đấm đó, rõ ràng “Đó không phải vì chuyện tôi làm trong xe hơi rất quá đáng sao, cho nên tôi mới cho chị đấm đá tùy thích.”
“Logic kiểu gì vậy? Cậu thích để người ta đánh mình sao?” Lăng Bảo Châu đem tăm bông ném vào trong thùng rác, nói: “Được rồi, đừng đụng vào, sáng mai nó sẽ dịu đi một chút.”
“Được, cảm ơn chị Bảo Châu.”
“Tôi thực sự rất phục cậu.
Tôi hỏi cậu, Vị Noãn và Y Nhạn thích cậu, cuối cùng cậu sẽ chọn ai?” Lăng Bảo Châu hỏi.
Điều này khiến Ninh Vũ Phi xấu hổ, gãi đầu và nói: "Nói thật, tôi không biết phải lựa chọn như thế nào, tôi là một người rất đơn giản.
Ai đối xử tốt với tôi, tôi sẽ đối xử tốt với họ.
Về phần lựa chọn cuối cùng, tôi tốt với ai, cuối cùng tôi sẽ chọn ở bên ai, thật sự tôi chưa từng nghĩ tới.”
“Ninh Vũ Phi, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu chưa biết mình sẽ chọn ai,