"Được rồi, vẫn nên đề phòng."
Nhưng họ đã tự mình suy nghĩ quá nhiều, Ninh Vũ Phi cũng không có tâm trạng để quan tâm bọn họ, anh đang chuẩn bị cho trận đấu bóng rổ.
Chỉ cần họ thắng vòng này, đồng nghĩa với việc họ có thể vào vòng hai.
Sân vận động chật cứng người, bởi vì Long Diệu sẽ phải đối mặt với một đối thủ rất mạnh, đến từ Đại học Thể thao Thành phố Bắc Hải, tương tự như Đại học Thể thao Thành phố Ngọc Trai.
Nhưng bọn họ là đội khét tiếng bẩn thỉu, với đủ thứ thủ đoạn xấu rồi từ từ nổi lên, nhưng dù như vậy thì trận đấu này vẫn rất tàn nhẫn.
Miễn là nó không phải là một pha phạm lỗi rõ ràng, trọng tài là người có tiếng nói cuối cùng.
Trần Thành Hạo bước tới, ngồi ở bên cạnh Ninh Vũ Phi, nói: "Vũ Phi, trận này có vẻ không dễ nhằn, làm sao bây giờ?"
"Có thể làm gì chứ, muốn đánh thế nào thì đánh, cậu quan tâm nhiều chuyện như vậy làm gì."
Ninh Vũ Phi nói xong liền nhìn về phía số áo của Trần Thành Hạo, cười nói: "Anh bạn tốt, vậy là được rồi, đội thứ nhất!"
"Hehe, đây không phải vẫn là vật thay thế nhé."
"Còn tùy tình huống ở vòng này.
Nếu có thể tiến lên thì tiến, nếu tình huống nghiêm trọng hơn thì cứ từ bỏ.
Cậu cẩn thận sứt đầu mẻ trán."
“Ừ...Tôi không sao cả.” Trần Thành Hạo vỗ nhẹ vào sau đầu.
Ninh Vũ Phi nói: "Tôi đang nói về việc chờ xem phong cách chơi của đối thủ.
Nếu không phòng ngự hợp lý, chúng ta sẽ không tránh được việc thúc cùi chỏ vào nhau".
“Đúng vậy, tôi cũng lo lắng về vấn đề này.” Trần Thành Hạo tiếp tục nói: “Những năm trước, người chơi cùng đội này chỉ kết thúc một hiệp đã ngừng rồi”.
"Nhìn đi, bắt đầu rồi!"
Đội hình xuất phát của hai bên đều vào sân, nhưng bên kia tỏ ra rất ngạo mạn, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
Ngay cả cái bắt tay cũng chỉ là đập ngôi cách vô vị.
“Tỏ vẻ cái gì, lát nữa tôi sẽ cho các cậu nổ tung.” Chu Thịnh lẩm bẩm.
Đỗ Đức Mạnh nói: "Mọi người nên cẩn thận.
Chúng ta cần đánh đội hình này, nhất định phải chơi cho tốt.”
"Rõ!"
"Long Diệu xui xẻo như vậy sao? Trong ván thứ hai, đã gặp đội Monster của Đại học Bắc Hải.
Cái này..."
"Chúng tôi tin