Hai người thay quần áo rồi vội vàng đi xuống lầu, Lăng Bảo Châu nói: "Mọi người ăn cơm trước đi, sau đó lên lớp, chị và Ninh Vũ Phi có chuyện cần phải đi ra ngoài.
”
“Được”
Ninh Vũ Phi trượt xuống chậm rãi từ tay vịn cầu thang ở phía trên, bất lực nhún vai nhìn Giang Vị Noãn rồi cùng Lăng Bảo Châu đi ra ngoài.
Một giờ sau mới tìm ra được vị trí chính xác từ địa chỉ này, đó là một khu phố cổ, không phải người trong xã hội hỗn tạp thì không thể sống ở đây, cho dù có người đuổi theo tới đây thì họ vẫn có thể trốn thoát.
“Ninh Vũ Phi, cậu ở lại đây cho tôi, chỉ một mình tôi đi lên trên đó thôi, nhiều người đi lên có thể khiến anh ta chạy mất.
” Lăng Bảo Châu dặn dò, một mình đi lên.
Ninh Vũ Phi sờ mũi, cùng Lăng Bảo Châu đi lên: “Chị Bảo Châu, tôi không yên tâm, cùng nhau đi lên thì vẫn tốt hơn.
”
“Cậu! ”
Đột nhiên, trên lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, lập tức thu hút sự chú ý của Lăng Bảo Châu.
“Hắc Tử, đứng lại!”
Lăng Bảo Châu xông lên vài bước, Ninh Vũ Phi theo sát sau đó, nếu manh mối duy nhất chạy đi thì sẽ không thu được gì cả.
Trên sân thượng, Hắc Tử đã nhảy lên sân thượng đối diện, quay đầu nhìn lại thì thấy Ninh Vũ Phi và Lăng Bảo Châu đang đuổi theo mình nên càng cố hết sức để chạy nhanh hơn nữa.
Tính khí hung bạo của Lăng Bảo Châu thì không phải nói, cô ta lui về phía sau vài bước rồi nhảy qua bên kia ngay lập tức, ước chừng khoảng bốn đến năm mét, lăn một vòng, tiếp đất vững vàng rồi đuổi theo.
“Chị Bảo Châu, cẩn thận đó!”
Ninh Vũ Phi chặt một cây sào tre ở bên cạnh để dùng làm đòn bẩy, cũng nhảy theo sau.
Cả ba người họ, kẻ đuổi người chạy trên sân thượng.
Kỹ năng của Lăng Bảo Châu rất tốt nên mặc dù phải chạy theo một quãng đường rất xa thì cũng không hề cảm thấy mệt mỏi, những kinh nghiệm mà Ninh Vũ Phi truyền cho cô ta đã phát huy tác dụng.
Hắc Tử nhảy vào cửa sổ của một ngôi nhà, sợ những người bên trong hoảng sợ nên Lăng Bảo Châu nhảy vào một cái liền nói: "Cảnh sát đang xử lý