Nhắc tới chuyện đó, người mặc áo đen rất tức giận, lại bị một người đàn ông khinh thường như vậy.
Dao găm trong tay không ngừng đâm về hướng Vũ Phi.
Hai người giằng co trong phòng.
Ninh Vũ Phi vừa tránh vừa nói: “Này, này, này, cô nhỏ tiếng một chút, đừng quầy rầy những người khác.”
Dao găm vừa vụt qua, Ninh Vũ Phi liền nắm được tay đối thủ, liền nói: “Có cần phải hung hăng như thế không?”
“Anh…”
Đối phương tức giận nhìn Ninh Vũ Phi, sau khi thoát khỏi bàn tay của anh liền nhảy qua cửa sổ bỏ chạy.
Cô ta không phải là đối thủ của Ninh Vũ Phi.
“Đừng chạy, tên của cô là gì?” Ninh Vũ Phi cũng đuổi theo.
Lúc này không thể để đối phương bỏ chạy, đùa thì đùa, cũng muốn biết mục đích của đối phương.
Hai người đuổi đến giữa rừng cây.
Người áo đen nhìn thấy Ninh Vũ Phi ở phía sau, thật sự rất tức tối, vừa rồi nên tự mình đâm dao dứt khoát.
“Cô gái, đừng chạy, nói chuyện chút được không?” Ninh Vũ Phi cười nói.
“Cút.”
Bỗng nhiên có một bóng màu trắng đột nhiên trong màn đêm xông ra, một chưởng đánh về phía Vũ Phi.
Tiếng gió sắc lẹm khiến Ninh Vũ Phi cảm thấy được áp lực.
“Còn có người giúp đỡ.”
Ninh Vũ Phi dứt khoát tung ra một đấm, dùng hết sức lực.
Ầm.
Một trận gió mạnh nổi lên, như một đạo cuồng phong khuếch tán gợn sóng về bốn phía.
Đối phương đánh xong một chưởng liền lùi về phía sau, lẳng lặng đứng trên cành cây.
Vì Ninh Vũ Phi nhìn không ra diện mạo của đối phương nhưng đối phương quả thực rất mạnh.
Nếu thật sự đánh nhau, bản thân chưa chắc đã có thể toàn thây trở ra.
“Cung chủ.” Người mặc áo đen kia hành lễ chào.
Ninh Vũ Phi hơi nheo mày, nói: “Cung chủ? Là người trong giang hồ sao?”
“Nhiều năm không gặp.
Sáu Út, công lực của cậu đã lớn như vậy, sư phụ có biết không?” Thân ảnh màu trắng kia chậm rãi lên tiếng.
Những lời này làm khiến Ninh Vũ Phi mở to mắt, hỏi: “Người là chị cả?”
“Cậu nói xem.”
Nhan Tố Hinh từ trên