Bởi vì ông ta biết rõ, ông cụ Tiêu sẽ không quan tâm đến tính mạng của mình, nhưng tính mạng của Tiêu Úc Tâm quan trọng hơn chính ông ta nhiều.
“Bắt con bé kia lại cho tôi.
” Thn nhìn Tiêu Úc Tâm.
Một người lính đánh thuê da đen đi qua, nhìn thấy Tiêu Úc Tâm xinh đẹp, trên mặt nở nụ cười tà ác.
Thấy vậy, ông cụ Tiêu mắng: “Tiêu Quốc Khánh, cậu đừng làm tổn hại đến cháu gái tôi, nó không hề liên quan gì đến chuyện này cả.
”
Tên lính đánh thuê da đen cười lạnh muốn đẩy Ninh Vũ Phi ra để bắt Tiêu Úc Tâm.
Trong mắt anh ta những người nước Đại Xuân yếu ớt không thể ra gió này vậy mà lại chặn đường anh ta, tên lính đánh thuê da đen không nhịn đuộc, thuận thế tát một cái.
Nhưng Ninh Vũ Phi lại tránh người về phía sau, cấm đũa trên bàn trực tiếp đâm vào tay tên lính đánh thuê da đen.
“A.
”
Tiếng kêu thảm thu hút sự chú ý của những tên lính đánh thuê khác, một tên lính đánh thuê da trắng trong đó rút súng nhanh nhất, nhưng lực quan sát và phản ứng của Ninh Vũ Phi lại nhanh hơn anh ta, cầm chiếc đũa cuối cùng trên bàn ném qua.
Phật.
Súng của tên lính đánh thuê da trắng vừa mới nâng lên được một nửa, đã bị đũa Ninh Vũ Phi ném qua xuyên qua cổ tay.
Điều này còn chưa là gì, Ninh Vũ Phi giẫm vào chân tên lính đánh thuê da đen, để đối phương vô thức quỳ trên đất, thuận thế lấy súng của đối phương vào trong tay, nâng tay lên bắn.
Pằng pằng pằng.
Liên tiếp bốn phát, trực tiếp bắn xuyên qua cổ tay của những tên lính đánh thuê kia, vô cùng chính xác.
Sắc mặt mọi người đều tái nhợt, một mình Ninh Vũ Phi vậy mà có thể khống chế được một tiểu đội lính đánh thuê.
Cục diện vừa rồi rất nhanh, từ khống chế tên lính đánh thuê da đen đến màn bắn súng chấn động cuối cùng, chỉ trong năm sáu hơi thở mà thôi.
“Vũ Phi bảo vệ Úc Tâm.
” Ông cụ Tiêu nói.
Ánh mắt Tiêu Quốc Khánh hơi híp lại, trong lòng có một loại dự cảm không hay, hỏi: “Cậu là ai? Hình như cậu không phải là người nhà họ Tiêu.
”
“Tôi quả thật không phải là người nhà họ Tiêu, nhưng tôi là bạn Úc Tâm, nếu ông muốn gây bất lợi cho cậu ấy, tôi không thể không quản.
”
“Một đứa học