Bốp.
Một đấm khiến hai mắt Trần Ninh Cương đen lại, mặt đau đớn nóng rát, hình như mũi đã gãy rồi.
“Anh Ninh.
” Lâm Minh Nhiên vui mừng nói.
“Không sao rồi.
”
Ninh Vũ Phi cười nhẹ, ra hiệu cho cho Lâm Hải có thể yên tâm ra tay rồi.
“Mấy tên súc sinh bọn mày, tìm chết.
”
Lâm Hải giống như một mãnh hổ xuống núi, đánh mấy tên côn đò này giống như đang đánh gà vậy.
Trần Ninh Cương mặt mũi sưng húp quỳ trên đất, ôm mặt mình, phát ra tiếng khóc hu hu hu.
Năm tên khác cũng nằm la liệt trên đất gào khóc.
“Anh Lâm Hải, đừng đánh nữa, bọn em sai rồi, không dám nữa đâu.
” Trần Ninh Cương ấp úng nói.
“Trần Ninh Cương, mấy người bọn mày thành thật vào trong đợi cho tao.
”
Lâm Hải ra tay vẫn coi như là nhẹ, nếu đối diện đổi lại mà kẻ địch nước ngoài, chắc chắn Lâm Hải sẽ không hạ thủ lưu tình.
Gọi điện thoại báo cảnh sát, bởi vì thân phận của Lâm Hải, cảnh sát đã hiểu rõ tình hình, đưa nhóm người Trần Ninh Cương đi.
“Em gái, em không sao chứ?” Lâm Hải hỏi.
“Em không sao.
”
“Ai ya không sao thì tốt.
Chúng ta mau về nhà thôi, anh làm thức ăn ngon cho hai người ăn.
”
“Ừ.
”
Một sự kiện ngạc nhiên nhưng không nguy hiểm.
Sau khi ba người trở về chỗ ở, Lâm Hải đích thân xuống bếp làm một số thức ăn ngon tiếp đãi Ninh Vũ Phi, ba người cùng ăn uống đến mười hai giờ đêm.
Lâm Hải bị đưa vào phòng ngủ, trước khi ngủ còn không quên giao Lâm Minh Nhiên cho Ninh Vũ Phi.
Anh ta và Ninh Vũ Phi uống rượu, kết quả anh ta không chịu nổi trước.
Ninh Vũ Phi ra khỏi phòng nói: “Lâm Minh Nhiên, vào chăm sóc anh trai em đi, ngủ sớm một chút.
”
“Anh Ninh, em tiễn anh.
”
“Không cần không cần, vào đi.
”
Cùng lúc đó, trong phòng truyền đến âm thanh nôn ọe của Lâm Hải, Lâm Minh Nhiên chỉ đành vào trong trước.
Ninh Vũ Phi cũng trở về biệt thự, vào phòng ngủ luôn không muốn đánh thức Lâm Bảo Châu.
Ngày hôm sau.
Trên giường bệnh trong một bệnh viện nào đó, Tạ Khả Di vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy mình