“Lưu Lập Quốc, khi nào ông mới tỉnh táo được hả? Vốn dĩ tôi với Hà Đình có thể sống thoải mái, nhưng ông lại rảnh rỗi cứ đòi điều tra chuyện năm đó, còn muốn tìm cậu này, bán hết gia tài, chúng ta mới lưu lạc đến nước này.
Ông có thấy xứng đáng với mẹ con tôi không?”
Mấy năm nay Trần Ngọc Thủy đều hoàn thành bổn phận của người vợ, nhưng không có nghĩa là bà ta không oán giận.
Đúng vậy, năm đó Lưu Lập Quốc là ông chủ của một doanh nghiệp, lái siêu xe, ở biệt thự.
Nhưng vì tìm Ninh Vũ Phi, ông ấy đã đắc tội rất nhiều người, còn bán hết tài sản để tìm tung tích của Ninh Vũ Phi.
Nghe vợ mình chất vấn, Lưu Lập Quốc không thể đáp lại, chỉ có thể đỏ vành mắt.
Đúng là ông có lỗi với vợ con, nhưng cũng muốn họ có thể hiểu cho mình.
“Lưu Lập Quốc, ông tỉnh lại đi! Năm đó chỉ là lời nói đùa của ông với Ninh Thiên Hàn thôi, đừng đánh mất tương lai của con gái! Tôi van ông đấy!” Trần Ngọc Thủy bật khóc.
Ninh Vũ Phi cảm thấy buồn bã, nói: “Chú Lưu, cô, xin lỗi, đều vì cháu, cháu không nên xuất hiện ở đây khiến cô chú cãi nhau, xin lỗi.”
“Vũ Phi, cháu muốn đi đâu?”
“Cháu nên rời đi thôi.
Chú với cô đừng cãi nhau, cháu sẽ giúp chú giải quyết bên đòi nợ.” Nói xong, Ninh Vũ Phi xoay người rời đi.
“Haizzz…” Lưu Lập Quốc áy náy thở dài.
Sau khi ra ngoài, Ninh Vũ Phi không có nhiều cảm xúc dư thừa, chẳng qua là vui cho cha mình vì ông ấy có một người bạn đích thực.
Đột nhiên mười mấy người tuôn ra từ con hẻm, cầm gậy gộc, dẫn đầu là tên Chó Đen bị Ninh Vũ Phi đạp.
Chỉ thoáng chốc, Ninh Vũ Phi đã bị mười mấy người bao vây.
“Thằng nhóc, mày muốn chạy hả?” Chó Đen cười dữ tợn.
“Đại ca của mấy người đâu?” Ninh Vũ Phi chẳng quan tâm, thản nhiên hỏi.
“Mày muốn tìm đại ca của bọn tao hả? Được, đại ca cũng muốn gặp mày, có giỏi thì lên xe đổi chỗ khác đi.”
Ninh Vũ Phi cũng muốn tìm một nơi khác, cho nên không hề do dự bước lên minibus.
Chó Đen kinh ngạc: “Thằng này không sợ chết à?”
Nhưng dù gì đi nữa, Ninh Vũ Phi ngu xuẩn tự chui đầu vào rọ thì chờ lát nữa lại xử lý cậu ta.
Thế là Ninh Vũ Phi bị dẫn vào một cái container trong kho hàng.
Sau khi Ninh Vũ Phi đi vào, lập tức có người đóng cửa container, còn khóa lại.
Ninh Vũ Phi chỉ mỉm cười, nếu anh đoán không nhầm thì chắc hẳn đại ca của bang Hắc Xà muốn mượn sức mình.
Một lát sau, cửa container mở ra, Chó Đen đi vào, đằng sau còn có hai tay đấm cao hai mét.
Ninh Vũ Phi thản nhiên hỏi: “Đại ca của mấy người đâu?”
“Đại ca của bọn tao chưa đến, nhưng trước đó, tao phải trả thù trước đã!”
Nghe vậy, ánh mắt Ninh Vũ Phi lạnh lẽo: “Mày cho rằng chúng mày có cơ hội sao?”
“Chết tới nơi rồi mà còn nói ẩu tả! Đánh nó cho tao!”
Hai tay đấm xoa tay đi tới, ngay khi chúng đang định ra tay thì cửa bị đá văng ra, hai người phụ nữ cao gầy mặc tây trang bước vào.
Chó Đen kinh ngạc: “Hai người là ai?”
Hai người phụ nữ này rất bình tĩnh, lập tức ra tay, nhanh nhẹn quật ngã hai tay đấm, không cần tốn nhiều sức.
“Chúng mày…” Sắc mặt Chó Đen khó coi như vừa nuốt phải mười ký thịt chuột cống, lập tức cầm gậy xông lên.
Một cô gái tóc dài nhảy lên đá xoáy, chỉ một cú đá đã khiến Chó Đen văng xa ba mét.
Sau đó hai người tiến lên, cung kính nói với Ninh Vũ Phi: “Mời cậu Ninh.”
Thực ra Ninh Vũ Phi cũng rất kinh ngạc, hai người này sát khí hơi nặng, không phải là người bên cạnh nhị sư tỷ.
Chẳng qua mình sẽ biết được nhanh thôi.
Họ đi ra container.
Người của bang Hắc Xà bên ngoài đều đã bị hạ gục, còn có một đám phụ nữ cũng mặc tây trang, ánh mắt của mỗi người đều vô cùng sắc