“Dừng, tớ không tin đâu.
”
Khóe miệng Diêu Dư nhếch lên: “Ai cần cậu tin chứ, học bài đi.
”
“Hừ hừ!”
Ninh Vũ Phi ở giữa cảm thấy bất đắc dĩ, vuốt mũi một cái sau đó chuẩn bị học bài.
Sau tiết học đầu tiên, Ninh Vũ Phi nhận được một cuộc điện thoại, bảo Trần Thành Hạo giúp anh ứng phó tiết học sau, bản thân vội vàng chạy đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, Lưu Lập Quốc cúi đầu ủ rũ.
Ninh Vũ Phi hỏi: “Chú, chẳng lẽ Chu Đống đã được bảo lãnh ra ngoài rồi sao?”
“Ừ, thôi bỏ đi, đây cũng là cái số.
” Lưu Lập Quốc thở dài nói.
“Vậy chuyện này cứ bỏ qua như này sao.
”
“Không còn cách nào cả, Chu Đống đã đồng ý đưa chú một trăm bảy mươi lăm triệu, nếu như chúng ta vẫn không chịu đáp ứng, thì sẽ phải gánh chịu hậu quả bị trả thù.
”
Ánh mắt Ninh Vũ Phi có chút bất đắc dĩ, nếu như phía bên này Lưu Lập Quốc đã nói như thế, thì mình cũng không cần phải truy cứu tiếp nữa.
Lúc này, cửa phòng mở ra.
Chu Đống và Kim Thịnh Khang đi đến, cười khinh khỉnh.
“Ui, Ninh Vũ Phi cậu cũng ở đây à?” Chu Đống khiêu khích hỏi.
“Chu Đống, có phải bây giờ anh đang rất đắc ý đúng không? Ức hiếp người không tiền không thế?”
Đáy mắt Ninh Vũ Phi lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, cái tên Chu Đống này thật sự là rất rất muốn ăn đòn đây mà.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt của Ninh Vũ Phi, trong lòng Chu Đống khẽ run lên, nhưng sau lưng hắn ta vẫn còn có luật sư.
Chỉ cần Ninh Vũ Phi động thủ, bản thân mình chắc chắn sẽ chiếm ưu thế.
Nghĩ vậy, hắn ta đổi ý, ước gì Ninh Vũ Phi bây giờ ra tay với mình.
Thế nhưng khiến Chu Đống phải thất vọng rồi, Ninh Vũ Phi cũng không phải là một người manh động, biết lý do Chu Đống không sợ là bởi vì luật sư đang đứng ở phía sau.
Chu Đống trực tiếp đi vòng qua phía sau lưng Ninh Vũ Phi, giả mù mưa sa nói với Lưu Lập Quốc: “Ai ui, chú Lưu, vết thương của chú vẫn chưa khỏi sao, lần sau tôi nhất định sẽ bảo bọn họ có ra tay thì phải cẩn trọng một chút.
”
“Cút ra ngoài!” Lưu Lập Quốc tức giận nói.
“Ha ha ha, gấp gáp cái gì chứ, tôi muốn đến