156
Triệu Linh Việt khóc cực kỳ lâu, giống như muốn khóc hết toàn bộ những ấm ức trong mấy năm qua.
Hắn bị rất nhiều người chỉ trích chửi rủa, hắn không để trong lòng, cũng không để ý suy nghĩ của người khác.
Chỉ có tội lỗi khắc chết mẫu thân này vĩnh viễn là nỗi đau của hắn, là bóng ma tâm lý mãi mãi không thể xóa nhòa.
“Ngươi còn nói ta thích khóc.” Ta xoa gương mặt hắn, giọng nói cũng mang theo chút giọng mũi: “Ngươi mới thật sự là quỷ thích khóc, cái túi khóc.”
“Nhất định mẫu thân sẽ rất thích ngươi.
Ngươi đẹp như vậy, không bệnh không đau, cái gì ngươi cũng tốt…” Ta cầm chặt tay hắn, “Ta là nữ nhân, ta hiểu, nữ nhân vì con của mình có thể cả mạng cũng không cần.
Tuy rằng bà không thể tận mắt nhìn ngươi lớn lên nhưng nhất định bà rất yêu ngươi…”
Hắn hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn ta, thở dài khe khẽ thật sâu.
Ta ôm hắn thật chặt, để mặc dòng nước mắt nóng của hắn thấm ướt ngực mình.
157
Càng lúc càng gần ngày đại hôn, cả ngày ta làm ổ trong điện mới, không đi đâu hết.
Tiểu Thanh cắt giấy cho ta mỗi ngày, ngược lại cũng có chút thú vị.
“Cô nương, đây là một đóa sen tịnh đế đấy.” Tiểu Thanh vui mừng đưa cho ta một đóa sen tịnh đế đỏ thẫm.
Ta tò mò vươn tay ra chạm vào, rất nghi hoặc: “Sen tịnh đế là gì?”
Tiểu Thanh cười nói cho ta biết: “Chính là sen song sinh, là vô cùng hiếm thấy, báo hiệu cho đôi tân nhân sẽ bạch đầu giai lão, mãi mãi ở bên nhau.”
Ta thờ ơ cần góc giấy đỏ: “Nào có nhiều bạch đầu giai lão như vậy, ta cùng với… được rồi, không có gì.”
Tiểu Thanh mỉm cười, không nói gì, tiếp tục cúi đầu cắt giấy.
Ta cẩn thận nhìn gò má nàng ấy, đăm chiêu.
158
Triệu Linh Việt bận rộn nhiều việc, lại thường xuyên không thể rút thời gian ở bên ta.
Hắn thật sự vô cùng tốt với ta, gần như là muốn gì được nấy.
Trong thời gian ngủ chung với hắn, hắn chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu gì của ta, thậm chí ta đề nghị muốn xem thử quốc tỷ, hắn cũng sẽ giao cho ta.
Mặc dù cái quốc tỷ này cũng do hắn làm, hoa văn phức tạp tỉ mỉ mà đẹp đễ.
Chiếc ngọc tỷ này rất đẹp.
Có khi hắn ở trong thư phòng phê duyệt công văn, ta sẽ cầm thoại bản ở bên cạnh xem vô cùng thích thú, thỉnh thoảng xem mệt ngủ mất thì hắn sẽ ôm ta vào buồng trong ấm áp mà ngủ, sẵn tiện lau nước miếng cho ta.
Đầu óc ta mê man nhưng vẫn không tự chủ được nhớ lại năm đó ở Tây Bắc, hôm ấy thiếu niên thiếu nữ ở chung, lòng thiếu nữ kia nảy mầm xuân, thiếu niên kia lại lạnh lùng không được tự nhiên.
Nhoáng cái mà đã bao nhiêu năm trôi qua…
Ta giả bộ như mơ mơ màng màng, ngủ tới váng đầu, chơi xấu ôm lấy cổ hắn, không cho phép hắn đi.
Triệu Linh Việt cười đến mức ta cảm thấy chấn động run run.
Hắn cho rằng ta đã ngủ, nói bên tai ta rất nhẹ: “Đừng bám ta như vậy, ta thật sự vô cùng sợ nàng lại rời khỏi ta… ta sẽ sống không bằng chết…”
Ta càng sợ hãi.
…
Ta sợ ta không thể thuận lợi rời khỏi ngươi.
159
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Đêm nay là một đêm đông vô cùng rét lạnh, cũng là buổi tối đêm trước ngày ta phải gả cho Triệu Linh Việt.
Ta tốn sức chín trâu hai hổ, cuối cùng thuyết phục được Triệu Linh Việt tối nay chia điện mà ngủ.
Ta nói với hắn buổi tối ta sẽ đến gặp hắn.
Ta cầm chặt đóa hoa khô trong tay, bước chân vào cung điện yên tĩnh.
Triệu Linh Việt không thích có người hầu hạ nên trong điện luôn trống trải.
Đêm đã khuya, Triệu Linh Việt đang dựa vào đầu giường đọc sách.
Ta bưng canh chậm rãi đến gần, hắn ngẩng đầu lên nhìn ta một cái rồi mệt mỏi xoa mi tâm.
Làm hoàng đế thật vất vả, ta chợt nghĩ thế.
“Uống chút canh rồi hẵng ngủ.” Ta bưng một bát canh nhỏ đưa tới trước mặt hắn.
Hắn chậm