36
“Bẩm báo Thái hậu nương nương, Tam công chúa, bệ hạ mắc bệnh kỳ quái, sợ là có tà ma quấy nhiễu long thể, thần đêm xem thiên tượng, Tử vi tinh ảm đạm, thật là đại họa.” Một lão thần râu tóc bạc phơ, vẻ mặt nghiêm trọng đã nói như thế.
Lòng ta vô cùng lo lắng, Na Sách âm thầm nói cho ta biết, người này là Tư Thiên giám của Khâm Thiên Giám tên là Ngô Liễn, tương đương với Thiên Sư chỗ chúng ta.
Cái gì mà Tư Thiên giám, không phải cũng chỉ là thần côn sao.
Trong lòng ta có một loại dự cảm bất thường.
Quả nhiên, Thái hậu nghe xong, chậm rãi ung dung lườm ta một cái: “Ngô đại nhân, vậy ngươi nói xem, loại tà ma này nên làm thế nào để hóa giải?”
“Cần phải có Thiên Phủ tinh thành tâm khẩn bái thượng thiên, lấy tu phúc để hóa giải.”
Không phải chứ, các ngươi đều nhìn ta làm gì?
“Công chúa, Thiên Phủ tinh chính là chủ tinh của hoàng hậu!”
Ôi, ta đã thừa biết không phải chuyện tốt lành gì.
“Nếu đã như vậy, phải làm phiền đến Tam công chúa, hy vọng bệ hạ có thể sớm ngày khỏe lại, nếu không hôn kỳ phải kéo dài thêm nữa, đây lại là chuyện đại sự.”
“Đúng vậy, thưa Thái hậu nương nương.” Ta cung kính hành lễ, đưa mắt nhìn Thái hậu rời đi.
37
Hành trình đến chùa Bạch Mã cầu phúc cứ như vậy mà được sắp xếp lịch trình…
“Công chúa, nô tỳ cảm thấy thật kỳ lạ.” Na Sách cứ lải nhải: “Nô tỳ có một loại cảm giác gì đó rất kỳ quái, nhưng lại không thể nói thành lời được.”
Cung nữ thay ta chải tóc, ta nhìn nàng ta qua chiếc gương, trong mắt nàng ta tràn đầy bi thương.
“Ngươi bị sao thế?” Ta nhẹ giọng hỏi.
“Công chúa thứ tội.” Tiểu nha đầu vội vội vàng vàng quỳ xuống, vừa dập đầu vừa nói một cách nghẹn ngào: “Bệ hạ từng có ân cứu mạng nô tỳ, nô tỳ rất lo lắng bệ hạ.”
“Đứng lên đi.” Ta thở dài: “Bệ hạ đã cứu ngươi thế nào?”
“Nô tỳ từng phụ trách công việc rượu nước cho bệ hạ lúc thưởng cảnh tuyết, nô tỳ nhất thời cuống quýt, quên mất đi rượu nóng, bệ hạ uống phải rượu lạnh, nhưng cũng không hề nói ra, dù cách một ngày sau đó bị dính phong hàn, nhưng bệ hạ lại chưa từng trách cứ ai cả, thiên tử khoan dung nhân từ, trong cung rất nhiều người đều từng nhận ân huệ của người.”
Trong lòng ta có chút rung động, chợt nhớ tới một câu, một câu nói trên sách mà ta đã xem qua ở Trung Nguyên.
Đã biết trời đất lớn, vẫn yêu hoa tiếc cỏ.
38
“Ngươi có cảm giác kỳ quái gì chứ?” Ta lôi cái tráp nhỏ ra, nâng lấy đóa hoa Cách Tang kia, cẩn thận quét dọn phía trên không để sót lại chút tro bụi nào.
“Công chúa ~” Na Sách không tán thành nhìn ta: “Hoa này…”
Ta thấp giọng, nói: “Ngươi nhìn xem, đóa hoa này, ta đó giờ chưa thấy hoa đóa hoa Cách Tang nào đẹp như vậy, nó thật nhiều màu sắc.”
“Đúng vậy, thế nhưng mỗi ngày công chúa đều muốn…”
“Không có thế nhưng.” Ta thở một hơi thật sâu: “Chỉ là một đóa hoa mà thôi, sẽ không ai biết đâu.”
Sẽ không có ai biết được.
39
Lần này đến chùa Bạch Mã cầu phúc, do Lục Trọng – Lục tướng quân hộ giá.
Lục Tướng quân phong cách làm việc rất cao phách lối, chỉ cần vung tay một cái đã có người vây quay chùa Bạch Mã như thùng sắt, đuổi hết khách hành hương cùng hòa thượng bên trong ra ngoài.
Trong lòng ta muốn tặng Lục Trọng một ngón tay.
(Ngón tay cái.)
“Công chúa điện hạ, bên trong đã an toàn, mời vào.” Ngô thần côn vuốt bộ râu trắng, dẫn đầu tiến vào.
Ồ, có người mà, làm sao mà an toàn được?
“Điện hạ, người chỉ cần ở đây quỳ đủ một đêm, Tử Vi tinh chắc chắn sẽ có cảm ứng, bệ hạ nhất định sẽ sẽ khá lên.”
??? Ức hiếp ta không có học thức sao, ta cũng lười giải thích nguyên lý với ngươi???
Ta căm giận gật đầu, quỳ gối bên trên cái đệm hương bồ.
“Nơi này sẽ không có bất cứ ai tới quấy rầy công chúa, chúng thần ở bên ngoài chùa chờ công chúa điện hạ.”
Sắc trời rất nhanh trở nên âm u buông xuống…
Bức tượng phật cao lớn trang nghiêm, kìm nén trầm mặc nhìn xuống chúng sinh.
Có tiếng gió phù phù thổi tới thổi lui, cửa sổ phát ra thanh âm rầm rầm.
Ta nghe trong lòng có chút run sợ, đành phải nhắm mắt lại âm thầm niệm: “Bệ hạ, ngài mau mau khỏe lại, bệ hạ… không có ngài, ta thật là rất sợ…”
“A…” Ta cảnh giác xoay người lại.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Triệu Linh Việt mệt mỏi đứng tựa ở cửa, cười một cách vô cùng khoái chí.
“Ngươi vào đây bằng cách nào?” Ta nhìn hắn chằm chằm.
Triệu Linh Việt nói: “Người nào đó trông có vẻ thông minh, mà sao lại ngu ngốc thế, cạm bẫy rõ ràng đến như vậy, còn đến chui đầu vào, bổn vương bây giờ đang chịu không nổi, mới tới cứu ngươi.”
Tim ta đập cực nhanh, tay chân lại lạnh buốt: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Ta nói.” Triệu Linh Việt điệu cười thật trầm, âm thanh giống như là ác quỷ từ địa ngục: “Ngươi sắp chết đến nơi rồi.”
40
“Ồ, làm sao ngươi biết được nơi này có mật đạo?” Ta chọc chọc phía sau lưng Triệu Linh Việt.
Trong mật đạo nhỏ hẹp quỷ dị này, giọng nói của ta vậy mà tại trận hồi âm truyền lại.
Ta rất không có tiền đồ co rúm lại một chút, đúng ngay lúc này Triệu Linh Việt chợt xoay người lại.
“Xuỵt…” Triệu Linh Việt nhíu chặt lông mày giữ ta lại, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trên đỉnh đầu.
Ta và hắn dựa sát vào nhau, thậm chí có thể nghe được âm thanh trái tim hắn đang đập từng nhịp từng nhịp một, càng lúc càng nhanh như muốn nhảy lên.
Cây đèn trong tay hắn ánh nến mông lung chập chờn, làm góc nghiêng tuấn tú trên gương mặt hắn tăng thêm một phần vẻ đẹp thần bí.
Ta chợt nhớ tới đêm hôm đó, hắn từng nằm dưới cơ thể của ta, hàng lông mi thật dài