Oản Oản nhìn hắn, thân mình lui lại, hướng đến giường gạch, nàng không thể khoanh tay chờ chết, không thể cứ nhẹ nhàng đơn giản mà chết như vậy, nàng nhớ trên bàn ăn có một con dao, tuy rằng không dài, nhưng có còn hơn không.
“Ngươi muốn giết ta thì có thể nhưng ngươi thả thằng bé ra.” Oản Oản kéo dài khoảng cách để che giấu, từng bước một tiến tới bên cạnh bàn ăn, giả vờ chân mềm nhũn, quỳ xuống, thuận theo hướng quỳ, cũng mặc kệ là có nắm phải lưỡi dao hay không, chỉ vội nắm vào trong tay, một cơn đau đớn truyền tới, nhưng trong lòng Oản Oản lại thoáng trấn định .
“Ngươi cảm thấy, ta cần sao?” Hắn cầm kiếm quơ quơ Túy Ý dưới cánh tay, cười như điên nói.
“Nó dù sao cũng không phải là người các ngươi muốn giết, ngươi giết ta, nó cũng không làm được cái gì, không bằng thả nó ra, nó vẫn còn là một đứa trẻ.” Oản Oản giấu con dao ở trong ống tay áo, nàng có thể cảm giác ngón tay bị lưỡi dao cắt đang chảy máu, nhưng giờ phút này, cái gì nàng cũng mặc kệ, chỉ cần hắn ta thả Tùy Ý ra, nàng có thể đến gần hắn, vậy mặc kệ là kết quả thế nào, ít nhất nàng cũng đã cố gắng.
“Thật không? Nếu ta không thả thì sao?” Tên sát thủ phe phẩy kiếm, nhìn Oản Oản, dường như muốn thưởng thức một chút, mỹ nhân trước khi chết kích động sợ hãi.
“Thả đi mà ~” bỗng nhiên Oản Oản nhếch khóe mắt một cái, mị sắc mọc lan tràn, âm cuối kéo dài thành muôn vàn tư vị, như mèo con đang gãi trong lòng, khiến không có chỗ nào mà không ngứa ngáy.
“Ơ!” Sát thủ kinh ngạc, rồi sau đó híp mắt, bỉ ổi đánh giá ngực Oản Oản, nơi đó căng phồng phồng lên, tuy rằng Oản Oản tuổi tác không lớn, nhưng rõ ràng đang tiến vào thời kỳ phát dục, dáng người cũng càng ngày càng phát triển.
“Gia ~ ta như thế nào, cũng tốt hơn đứa bé này a.” Oản Oản dùng ngón tay móc vào đai lưng ở dưới ngực, động tác này làm rất tự nhiên, nàng là lão thủ ở phương diện này, rất rõ ràng làm sao để mê hoặc một nam nhân lòng tràn đầy sắc dục.
“Ngươi...” Tên sát thủ trẻ tuổi kia hiển nhiên còn non, nom bộ dáng mị nhãn như tơ của Oản Oản, đầu tiên là một trận nghi hoặc, rồi sau đó liền bước tới, chính là kiếm sắt trên tay lại chậm rãi buông xuống.
“Gia, ngài xem đó, ta chạy không thoát, bên ngoài lại không có người, dù sao ngài cũng phải giết ta, ta chỉ cầu xin ngài thương xót, xuống tay nhanh một chút, đừng để ta đau.” Oản Oản vừa xé đai lưng, váy ngắn chậm rãi nới lỏng ra, nàng không nhìn lầm trong mắt nam nhân kia có tà niệm, nếu là đổi một người chân chính lãnh khốc vô tình, hoặc là một tên tự chủ mạnh mẽ, chỉ sợ nàng đã sớm chết rồi, cũng không có cơ hội thở dốc lúc này.
“Thực không nhìn ra... Không nhìn ra...” tên nam nhân kia nhìn quần áo của Oản Oản, nuốt nước miếng, động tác trên tay cũng rất nhanh, một cổ tay chặt xuống, liền đánh ngất Tùy Ý dưới cánh tay, ném qua một bên.
Oản Oản đau lòng nhìn thằng bé kia vẫn không nhúc nhích, cũng không dám tiến lên xem xét, chỉ có thể cười quyến rũ chờ nam nhân kia lại gần người, không ai biết rằng, giờ phút này sau lưng nàng có bao nhiêu cứng ngắc, cũng không ai hay, giờ phút này trái tim nàng nhảy kịch liệt cỡ nào, nàng chỉ có cơ hội một lần, bỏ lỡ, chính là hai mạng người.
“Đúng là mỹ nhân...” hắn tiến lên, cắm thanh kiếm sắt vào bên hông, chỉ sợ hắn làm sao cũng sẽ không ngờ rằng, cô nương tinh thuần như như lưu ly trước mặt này, giờ phút này trong tay đang nắm chặt con dao.
Mặt mỉm cười, dựa vào trong lòng hắn, con ngươi Oản Oản phẳng lặng như mặt hồ, không một tia gợn sóng, cảm thụ được hơi thở ghê tởm của hắn, Oản Oản chậm rãi nắm chặt cán dao, dần dần, hai tay hắn du ngoạn ở trên người nàng, vẻ mặt cũng trở nên si mê, Oản Oản vừa vặn phát ra vài câu rên rỉ cho phù hợp, thuần thục như ăn cơm uống nước.
Bất thình lình, Oản Oản liền thấy toàn thân hắn chợt cứng ngắc, liền biết cơ hội đã đến, trong nháy mắt hắn gấp gáp muốn đẩy ngã Oản Oản lên bàn, nàng bất chợt rút con dao nhọn ra, vững vàng dứt khoát đâm vào bụng hắn, máu liền phun ra, bắn tung tóe lên cả người Oản Oản.
“Tiện nhân!” Người nọ liền cảm thấy trong bụng đau nhức, nhất thời không còn bị mê tình quyến rũ gì nữa, giận đỏ hai mắt, một phen vung tay tát qua.
Oản Oản cả trốn cũng chưa trốn, theo bạt tai kia, thân thể lăn một vòng bay qua bàn nhỏ, lại nhanh nhẹ bò dậy, ôm Tùy Ý bên cạnh vào trong ngực, không quay đầu lại chạy một mạch ra bên ngoài, vừa chạy vừa tùy tiện dùng một tay và miệng cột đai lưng lại. Người nọ làm sao để nàng chạy trốn, ôm miệng vết thương, rút kiếm ra cũng vọt ra theo sát phía sau.
“Tiểu tiện nhân, đừng tưởng rằng ngươi có thể chạy, thật không ngờ, đúng là thứ lẳng lơ, phải chăng Thái tử cũng bị ngươi mê hoặc như vậy?”
Oản Oản bước chân khựng lại một chút, mày nhíu lại, lại giống như chưa hề nghe được, chạy như điên về phía trước.
“Đừng chạy! Ngươi...”
Oản Oản không dám kêu người, sợ khiến cho đám người vừa mới đi ra ngoài kia quay lại, cho nên chỉ có thể chạy đến nơi mà nàng quen đường, chỗ của Đông lang quân quá xa, đường đến phòng bếp lại ngược đường, Oản Oản khẽ cắn môi, xoay người một cái xông vào hành lang gấp khúc thông đến phòng khách tiền viện, nàng cũng không tin, nhiều người như vậy lại không có một quản sự , vả lại ở tiền viện còn có hộ viện (người bảo vệ).
Một đường ngã nhào xông xáo, Oản Oản lại ôm một đứa trẻ, vài lần người nọ đã xém chút đuổi kịp, Oản Oản đều cảm giác được kiếm phong gào thét qua bên tai, cơ bắp vì khẩn trương mà cứng ngắc, khiến Oản Oản cảm thấy cả người đều đau, nhưng nàng vẫn đau khổ kiên trì, ra sức chạy tới phía trước. May mắn, ngay tại khoảnh khắc Oản Oản cảm thấy thật sự không còn chút sức lực nào, trước mắt liền thấy vài ngọn đèn đang chậm rãi tới gần.
“Cứu mạng a!” Oản Oản thật sự không nhịn được, hô to một tiếng.
Ngay lúc ánh sáng rực của ngọn đèn lồng kia đến trước mắt, Oản Oản vừa ngẩng đầu, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, nhìn con ngươi mắt mê người kia, gượng cười nói: “Tìm đại phu xem cho Tùy Ý một chút.” Rồi sau đó bất chợt ngã vào trong lòng người nọ, bất tỉnh nhân sự.
Oản Oản thấy mình vẫn đang chạy mãi, cũng không biết sau lưng có cái gì đó đang đuổi theo, chỉ theo bản năng không ngừng chạy đến trước, nếu dừng lại, sẽ có hậu quả thật đáng sợ, nhưng con đường này dài dằng dặc, gần như không có điểm cuối, Oản Oản muốn kêu, nhưng mở miệng lại kêu không được, toàn thân đau nhức, như bị người chém...
“Oản Oản... Oản Oản...”
“Không sao, Oản Oản, người xấu đã bị đánh chết rồi, đừng sợ! Đừng sợ...” hình như có ai ở nàng bên tai mềm nhẹ khuyên nhủ, Oản Oản rã rời thả lỏng tay chân, lại thấy cổ họng giống như bốc hơi hết, khô rát không chịu được.
“Nước...”
Mơ mơ màng màng, có người đổ từng giọt nước vào trong miệng, Oản Oản nỗ lực uống, ánh mắt cũng
giãy dụa, chậm rãi mở ra. Trước mặt một mảnh mơ hồ, chỉ cảm thấy hai gò má đau rát, phục hồi mạch suy nghĩ, Oản Oản nhớ lại tên sát thủ kia, cũng nhớ lại sau cùng gặp phải người này.
“Tùy Ý thế nào?” Nghiêng đầu qua, tỏ ý không uống nữa, Oản Oản khàn khàn giọng hỏi.
“Không có việc gì, chỉ bị hốt hoảng.” Tình Khuynh lại không buộc tóc, tóc xõa dài như sợi tơ đen, mặc trung y màu trắng dựa vào bên cạnh người nàng.
“Nô tỳ ngủ bao lâu?” Không nhìn tới được bên ngoài, Oản Oản cố nhếch khóe miệng hỏi.
“Hai ngày một đêm.” Tình Khuynh nghiêng người qua, buồn cười nhìn thiếu nữ bên cạnh này bị sưng lên nửa mặt mà vẫn còn bình tĩnh lạnh nhạt, cứ như mấy ngày nay gặp ác mộng, khóc chết đi sống lại không phải là nàng vậy.
“Ngài vẫn luôn chăm sóc nô tỳ a, thật có lỗi...” Nhìn con ngươi mỉm cười kia, Oản Oản sau đó mới phát hiện bản thân đang nằm ở trên giường của Tình Khuynh, dễ nhận thấy là nàng ngủ cùng với Tình Khuynh.
“Không sao, nếu đã tỉnh, liền ăn chút cháo đi, Tùy Tâm rất lo lắng cho ngươi.” Tao nhã xoay người xuống giường, nam nhân yêu mị diễm lệ giống như một bức họa này chậm rãi đi ra ngoài, Oản Oản trong lòng đầy sợ sệt.
Nàng biết bản thân, mặc dù xác thịt này đẹp tinh xảo, nàng lại có kinh nghiệm bao đời, cũng không thể xưng là mỹ nhân chân chính, nàng rất hiểu rõ mính, nàng có thể yêu khí, có thể kiều mỵ, nhưng những phần còn lại trong đó nhiều nhất chỉ là ngụy trang, nàng không phải là một nữ nhân trời sinh mê người, tất cả bản lĩnh, muôn vàn tao nhã bây giờ, đều là nàng bắt chước theo từng kiếp từng kiếp, là mình tự tạo khuôn mẫu cho mình, nàng chỉ là một kẻ bắt chước, nàng là giả tạo.
Nhưng Tình Khuynh thì khác, bất luận hắn làm cái gì, cho dù chỉ là cầm một cái chén, từng ngụm nhỏ uống nước, ngươi đều có thể nhìn ra được phần thanh nhã, phần câu người từ trong xương cốt của hắn, hắn thật giống như yêu tinh trời sinh, bất luận nam nữ, chỉ cần gặp qua hắn, liền muốn đè hắn ở dưới thân, cùng so sánh với nàng, Tình Khuynh là một báu vật chân chính, nếu như ở mấy kiếp trước, hắn chính là người mà nàng ngưỡng vọng. (ngưỡng mộ, hy vọng)
Ý tưởng như vậy, cũng chỉ xuất hiện loáng lên trong đầu Oản Oản như một tia chớp mà thôi, hiện tại nàng không cần phải lấy sắc hầu người, càng không cần xuất ra thủ đoạn gì, chinh phục nam nhân nào nữa, bây giờ nàng chỉ cầu một cuộc sống bình thường yên ổn, xấu hay đẹp, lịch sự tao nhã hay thô tục, đều không có quan hệ đến nàng. Bây giờ, nàng chỉ muốn chân chính là chính mình.
“Oản Oản tỷ, tỷ không sao chứ.” Nghiêng đầu, Oản Oản liền nhìn thấy Tùy Tâm cầm hộp cơm, ngồi quỳ ở bên cạnh giường ấm, ánh mắt hồng hồng, giống con như con thỏ nhỏ.
“Tỷ thật sự không sao.” Chỉ là cả người đều đau nhức, gò má sưng lên mà thôi.
“Nếu không có tỷ, Tùy Ý đã...” Tùy Tâm lòng tràn đầy cảm kích, nức nở nói.
“Nếu không có thằng bé đi vào, tỷ đã không sống được.” Oản Oản cười lắc đầu, gò má sưng phồng lập tức cho nàng hiểu rõ được cái gì gọi là “cười đến trả giá đắt”.
“Tỷ ăn chút cháo đi, là tự đệ nấu đó.” Tùy Tâm lên giường, đỡ Oản Oản dậy, lại cầm một cái chén nhỏ trong hộp đựng thức ăn ra, từng muỗng từng muỗng thật cẩn thận đút cho Oản Oản.
Oản Oản đã sớm đói bụng, cũng không từ chối, há miệng to ăn được lưng lửng bụng.
“Đại phu nói tỷ bị kinh động, hệ tiêu hóa có chút không tốt, một lần không được ăn nhiều, chờ tiếp qua một canh giờ, đệ lại đưa cháo đến.” Thu thập bát muỗng, Tùy Tâm giải thích nói.
Oản Oản cảm thấy khá hơn nhiều, cũng không hỏi nhiều, liền để hắn đi chăm sóc Tùy Ý trước.
Chờ Tùy Tâm đi ra ngoài, Oản Oản mới nhớ tới Tình Khuynh còn chưa ăn cơm, liền ngửa đầu hỏi: “Công tử không ăn một chút sao?”
“Bữa sáng ta đã ăn nhiều một chút rồi, không sao cả.” Tình Khuynh một lần nữa trở lại trên giường, nằm bên cạnh Oản Oản.
“Ngươi không có gì muốn hỏi sao?” Đợi một lát, mắt thấy Oản Oản vừa muốn nhắm mắt lại, Tình Khuynh nhịn không được hỏi.
Oản Oản khẽ nhúc nhích ngón tay, tuy rằng đã băng bó, nhưng vẫn có chút đau, nghĩ nghĩ một chút hỏi: “Những cô nương được họ chuộc ra ngoài lúc trước, vẫn khỏe chứ?”
“Ngươi quả nhiên không phải là người ngốc.” Hàng lông mi cong vút của Tình Khuynh khẽ run, vuốt mái tóc đen mượt ra trước ngực, dừng một chút thở dài nói.
“Tất cả đều là vật hi sinh, cũng phải có giá trị.” Oản Oản nghiêng người nằm xuống, ngửi mùi hoa trên người bên cạnh không biết là hương hoa gì, miễn cưỡng trả lời.
“Hồng Chúc đã chết, Vinh Ngọc bị thương ở mặt, Cầm Song không có việc gì.” Tình Khuynh liếc mắt thấy Oản Oản thân mình cuộn lại như con mèo con, không khỏi chớp mắt mấy cái, cũng ma xui quỷ khiến nằm xuống, nghiêng người sang, kéo Oản Oản vào trong lòng, thật mềm mại, thật đặc biệt, cứ như không có xương vậy.
Cũng không biết là Oản Oản do nghe xong kết quả như vậy, hay là do dựa vào gần sát Tình Khuynh, mà thân mình không khỏi cứng đờ, tiếp theo cũng liền thả lỏng, dựa sát vào trong lòng Tình Khuynh, so với nàng tưởng tượng còn ấm áp hơn nhiều.
“Yên tâm, tất cả đều đã kết thúc.” Tình Khuynh ở trên đỉnh đầu Oản Oản nói.
“Người phải được đưa ra, đi rồi sao?” Oản Oản rầu rĩ ở trong lòng hắn nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Tình Khuynh trầm thấp đáp.
Oản Oản không hỏi tiếp, mà Tình Khuynh cũng không hỏi đến vết dao trên người tên sát thủ kia.