Oản Oản khẽ nhấp một ngụm trà bột* trong chén, chịu đựng vị chát khó chịu tắc đầy miệng, nàng không biết pha trà, cũng không biết phối liệu như thế nào, mà Tình Khuynh lại không thích uống trà, cho nên trong viện bọn họ cũng không chuẩn bị loại trà bột này, lần này là Hằng Miểu bên người Trục Yên tự tay pha, dùng để chiêu đãi những vị khách thích uống loại trà này. Nhưng mà, trước mắt ở trong phòng lúc này, chỉ có thể tiếp đãi những vị công tử thôi, vì giữ bí mật, tùy thị đều bị đuổi lui ra ngoài hết.
(* trà bột: ai biết trà đạo của Nhật Bản chắc biết loại trà này, rất đắng, khó uống, lại khó pha, được xem là một môn nghệ thuật của người Nhật, lá trà được nghiền nhỏ như bột, khi uống ăn luôn cả lá trà.)
“Nói như vậy, lang quân thật sự đã xảy ra chuyện?” Bởi vì thân thể không khoẻ, không thể không nằm trên sạp, Trục Yên không được uống trà, chỉ có thể uống nước trắng Oản Oản chuẩn bị cho hắn.
“Ừm, hai anh em sinh đôi của phủ Ninh Viễn Hầu nói, là ở trên đường gặp mã tặc.” Tình Khuynh biểu tình ngưng trọng, việc này đối với bọn họ mà nói, quả thực là tai họa thiên đại, nếu đổi một lang quân khác, ngày sau cũng thật khó đoán trước rồi.
“Không phái người đi cứu viện sao?” người ít tuổi nhất, Xuân Thiều cũng lộ ra nét hoang mang mà một thiếu niên mới có, hắn sẽ phải tiếp khách, nhưng lang quân bị thay thế, như vậy chuyện trước kia Đông Sơ đồng ý với hắn, để hắn tự chọn khách, sẽ toàn bộ bị ngâm nước nóng.
Mặc Thiển buông chén trà, vuốt chuôi kiếm thanh đồng đặt trên bàn con, ngón tay vô thức di động, lông mi khẽ run nói: “Người của Ninh Viễn Hầu còn nói gì không?”
Tình Khuynh bình tĩnh cầm lấy chén trà chứa nước mật trước mặt, nhấp một ngụm nhỏ, lắc đầu nói: “Không.”
Mặc Thiển gật đầu, cũng không hỏi gì thêm, chỉ liếc nhìn Tình Khuynh đầy ẩn ý.
Oản Oản vụng trộm lưu ý hai người trao đổi với nhau, vừa nhìn nhìn những người còn lại, lặng lẽ ghi nhớ biểu cảm của mọi người vào trong lòng, cũng không lên tiếng, kỳ thực nàng đoán được Tình Khuynh khẳng định là có giữ lại chút gì đó, bằng không chỉ với chuyện lang quân bị mã tặc bắt đi, Thế tử Ninh Viễn Hầu sẽ không cẩn thận lén lút đến báo như thế. Nhưng không ngờ là, dù cẩn thận như thế nào, bọn họ vẫn bị phát hiện. Oản Oản tâm niệm vừa chuyển, lại nhìn bộ dáng bình tĩnh của Tình Khuynh, liền có khái niệm mơ hồ.
Sau đó vẫn rối rắm như vậy, cũng không có kết quả gì, vì thế Mặc Thiển đi trước, hắn còn phải đi điều tra chuyện lang quân mất tích, Xuân Thiều được Oản Oản khuyên trở về, Liên Âm sớm bị dọa hoa dung thất sắc, cũng để cho tùy thị dẫn về viện, đoán chừng cũng phải khóc lóc nỉ non đến vài ngày, còn lại Trục Yên, Tình Khuynh cùng Oản Oản tự mình tống hắn về tiểu viện của hắn.
“Mặc Thiển là người của Thái tử.” Trên đường, Trục Yên suy yếu tựa vào trên người Tình Khuynh, nếu không phải Oản Oản cũng đỡ hắn, căn bản sẽ không nghe được những lời này.
Kinh ngạc trong mắt Tình Khuynh chỉ một cái chớp mắt, liền giống như chưa nghe thấy gì, Oản Oản dĩ nhiên cũng không hỏi nhiều, họ đi vào viện lại căn dặn tùy thị của Trục Yên chăm sóc tốt cho Trục Yên, liền xoay người ra cửa, trở về viện mình nghỉ ngơi, dù sao, bọn họ cũng gặp đại nạn, hai người rõ ràng đã mệt mỏi không chịu nổi rồi.
Sau khi Oản Oản và Tình Khuynh trở về, qua loa ăn một chút mì, rồi tự rửa mặt, trở lại trên giường, Tình Khuynh còn kéo hạ màn che, ngăn trở ánh sáng bên ngoài. Oản Oản đã sớm nghĩ thông suốt, thấy Tình Khuynh nằm xuống, liền thật tự nhiên ôm lấy, vùi vào trong lòng ấm áp của hắn.
“Năm nay thời gian tuyết rơi đặc biệt dài, rõ ràng lập xuân đã qua, lại không khác gì mùa đông, mặc dù chúng ta ở phía bắc, cũng quá mức.” Tình Khuynh ôm Oản Oản, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói.
Ánh mắt Oản Oản lộ vẻ khó hiểu, nhìn Tình Khuynh.
“Thiên đạo bất nhân, lấy vạn vật làm sô cẩu. Thánh nhân bất nhân, lấy dân chúng làm sô cẩu.”* Tình Khuynh nhìn đỉnh màn, không cảm xúc thì thầm.
(*Trích từ Chương 5 trong Đạo Đức Kinh; Nguyên văn: Thiên đạo bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu.)
(* sô cẩu: con chó rơm; thời cổ đại, lúc hiến tế thường dùng cỏ rơm bện thành hình con chó, trước lúc hiến tế là tế phẩm rất được mọi người coi trọng, nhưng sau khi dùng qua thì bị ném vứt bỏ. Sau này được dùng để so sánh sự vật hoặc ngôn luận nghèo hèn vô dụng.)
“Quốc gia... muốn loạn sao?” Oản Oản có chút hiểu rõ, nàng nhớ lại năm ngoái, đám Kim Hạp Ngân Hạp nói, rất nhiều địa phương gặp tai họa náo loạn, không có cơm ăn.
“Đương kim hoàng thượng ngu ngốc, nhận tặc làm người thân, sợ là thiên địa cũng không muốn dung tha, chỉ tiếc... khổ là dân chúng.” Tình Khuynh vuốt đầu Oản Oản, khiến Oản Oản thấy có chút xa lạ, người nam nhân bên cạnh nàng này, rõ ràng chỉ là một tiểu quan thân bất do kỷ, lúc này lại cũng có phong thái của sĩ tử giống như con nhà thế tộc.
“Không ai tránh được sao?” Trong lòng Oản Oản còn có chút hy vọng nói, mặc dù nàng không phải người tốt lành gì, nhưng vẫn không muốn nhìn thấy thây ngang khắp đồng, thiên tai đã là tuyệt cảnh (tình thế không lối thoát), nhưng sẽ luôn có một tia cơ hội sống sót; nhưng nếu đã là nhân họa, thì đó chính là một đôi tay cuối cùng đẩy người rơi xuống huyền nhai (vách núi đen sâu thẳm).
“Tuyết tai qua đi, vốn đã thiếu lương thực, lại còn mưa tuyết theo sát, thì không thể gieo hạt, năm nay lương thực nhất định sẽ khan hiếm. Chúng ta tuy rằng đang ở đô thành, nhưng khó tránh khỏi sẽ không bị liên lụy, huống chi, lang quân mất, ai có thể che chở chúng ta.” Tình Khuynh hôn lên trán Oản Oản, nhắm hai mắt lại.
Tay Oản Oản phủ ra sau vuốt ve lưng hắn, á khẩu không trả lời được, nàng không có năng lực, tự do còn ở trong tay người, nàng không có kỹ thuật ăn nói hòa hảo, không dẫn dụ được cấp trên ưu ái, nàng càng không có một chút không gian nói, không lấy được lương thực mỹ thực vô cùng vô tận, cứu trợ dân chúng. Nàng có thể làm, chính là nắm chắc cơ hội, rời khỏi Hưởng Quân Viên, rời khỏi Thần quốc.
“Trong Hưởng Quân viên có phản đồ, là mật thám của Ngũ hoàng tử.” Tình Khuynh từ từ nhắm hai mắt lại, rầu rĩ nói.
Oản Oản hiểu rõ, từ lúc hôm nay nhiều người tụ tập, nàng liền có chút sáng tỏ, bằng không Tình Khuynh sẽ không che giấu, không nói lời thật như thế rồi.
“Hành tung của Lang quân là người nọ để lộ ra, người nào trong Hưởng Quân viên chúng ta có liên quan đến Thái tử, cũng do người nọ nói ra, chỉ sợ chỗ này của chúng ta cũng sẽ không an toàn, thậm chí Tầm Hương lâu cũng nguy hiểm.” Tình Khuynh vuốt vòng eo nhỏ của Oản Oản, trầm giọng nói, dù vậy, hắn vẫn không lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Khó trách...” Oản Oản không nói tiếp, bởi vì Tình Khuynh còn chưa nói tiếp cho nàng biết cụ thể hiện tại hắn có chân chính trở thành mật thám của Thái tử hay không, nhưng bất luận hắn có hay không, thì ở trong lòng bọn họ, Tình Khuynh đã dán lên lưng dấu hiệu thuộc đảng Thái tử rồi.
Qua mấy ngày sau, Oản Oản vốn đã dự tính khả năng sẽ có
ám sát, bắt cóc lại không thấy đến, mà người tiếp nhận Hưởng Quân Viên cũng không xuất hiện, theo như Mặc Thiển nói, phủ Ninh Viễn Hầu gần đây rối ren đủ chuyện, bản thân còn không thể bận tâm, chuyện Hưởng Quân Viên bên này chỉ có thể tạm thời gác lại, vẫn là do Dương quản sự quản lý.
Đối với Dương quản sự này, Oản Oản ấn tượng cực kì mơ hồ, trong trí nhớ của nàng, số lần tiếp xúc với Đông lang quân không nhiều lắm, trong đó hắn đều cực ít xuất hiện, chỉ nghe nói hắn rất được Đông lang quân coi trọng, sau lưng lại có dây dưa với thủ hạ của Thái tử, là người mà đối với Oản Oản mà nói, nghe qua rất gần, trên thực tế cũng rất xa.
Đã nhiều ngày, bởi vì nội tâm tích tụ, lại giấu bệnh sợ thầy, Trục Yên càng ngày càng không tốt, Tình Khuynh đi khuyên bảo như thế nào, hắn đều giống như đã chết tâm, dựa theo nhận xét của Oản Oản mà nói, chính là mất đi hi vọng với tương lai, tình yêu đã không còn, tự do cũng trở nên xa vời. Tình huống của hắn như vậy, chỉ có thể tự nghĩ thông suốt, người khác khuyên giải như thế nào cũng vô ích.
Kỳ thực, ngược lại với lo âu của những người khác trong viên, Oản Oản cũng có tâm sự của chính nàng, nàng cũng không quên chuyện thúc thúc mình sẽ tới đây, tuy rằng khả năng bởi vì đường xá không tốt, sẽ làm chậm hành trình, nhưng tóm lại có một ngày sẽ đến, vốn dĩ nàng có thể hơi tiếc nuối mà rời đi, nhưng hôm nay nàng và Tình Khuynh đã không giống như trước. Nàng phải giải thích ra sao, rời đi như thế nào đây? Còn điều quan trọng nhất là, nàng phải mở miệng như thế nào, mà kể sự tình từ đầu đến cuối cho Tình Khuynh biết đây?
“Đã trở lại?” Oản Oản nắm nắm cổ tay áo, đi đến bên cạnh Tình Khuynh, cởi ra thâm y có chút ẩm ướt cho hắn, trận mưa này đã liên tiếp rơi mấy ngày rồi, tuyết trong vườn đã sớm tan hết, trong không khí tràn ngập ẩm thấp, lại có chút giống thời tiết phía nam.
“Ừm.” Tình Khuynh theo bản năng gật đầu, như có điều suy nghĩ bước lên sạp, tự rót cho mình chén nước, đưa lên miệng.
“Đừng!” Oản Oản vài bước đi tới, giữ chặt tay hắn, oán trách nói: “Trong bình này là nước lạnh đấy, cẩn thận uống vào lại sinh bệnh.” Nói xong nhanh chân lấy ấm đồng trên bếp lò nhỏ qua, rót cho hắn ngồi đối diện, mới cho hắn uống.
Tình Khuynh chờ nàng rót nước xong, đặt ấm xuống, liền một tay nhấc nàng vào trong lòng mình, dán tại bên tai nàng, nhìn như đang thân mật, kì thực là đang nói nhỏ: “Trục Yên phát hiện bên người hắn có người động tay động chân, hình như đang tìm thứ gì đó?”
Oản Oản thất kinh, lại nghĩ tới mấy ngày trước đây Tình Khuynh từng nói, trong Hưởng Quân viên có khả năng có mật thám của Ngũ hoàng tử, không nghĩ tới những người đó lại nhanh tay như vậy, lại nghĩ tới mấy ngày trước họ bị giam cầm, chẳng lẽ, Ngũ hoàng tử muốn lấy thứ gì từ trong Hưởng Quân viên sao?
“Trục Yên công tử vẫn không sao chứ?” Oản Oản ôm cổ Tình Khuynh, ngồi ở trong lòng hắn.
Tình Khuynh hôn lên mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Thoạt nhìn so với trước đây còn suy yếu.”
Oản Oản nhíu mày, thở dài nói: “Khúc mắc trong lòng hắn quá nặng, lại không chịu chạy chữa, thật không biết hắn đang trừng phạt bản thân hay là trừng phạt người khác.”
Tình Khuynh vuốt tóc Oản Oản, lắc đầu, loại chuyện này chỉ có thể tự mình nghĩ khai mở, hắn cũng từng có một lần giống như Trục Yên vậy, nhưng hắn khác ở chỗ, là hắn không dụng tâm nặng như Trục Yên, bên người còn có một đóa hoa nhỏ, hơn nữa hắn luôn luôn nhẫn tâm đối với bản thân, không bao giờ do dự. Nhưng nếu đổi lại người trong lòng cũng muốn bỏ đi thì sao? Tình Khuynh vụng trộm xiết chặt nắm tay, không có khả năng, hắn có khế ước bán thân của nàng, nàng vĩnh viễn không có khả năng rời khỏi hắn.
“Tránh ra! Các ngươi đều cút ngay cho ta!” Ngoài cửa truyền đến một trận rống giận, khiến Oản Oản giật mình hết hồn, tuy không có lang quân ở đây, nhưng bình thường cũng không có người ngoài được tiến vào.
Dĩ nhiên Tình Khuynh cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhưng hắn vẫn ôm Oản Oản, chưa từng buông ra.
Cánh cửa bỗng chốc bị người kéo ra, Tùy Tâm thất kinh chạy vào, thấy Tình Khuynh đã trở về, không khỏi nhẹ nhàng thở ra nói: “Công tử, Dịch nhị công tử đến.”
Oản Oản nheo mắt, lập tức nhìn Tình Khuynh, sau đó nghĩ muốn đứng lên tránh đi chỗ khác, nhưng tiếc rằng Tình Khuynh lực lớn, không chịu buông tay, đành phải cúi đầu tựa vào trong lòng hắn, giống như đà điểu, dù sao đợi lát nữa vị kia Dịch nhị công tử tiến vào, cũng không chỉ mình nàng mất mặt.
“Tình Khuynh!”
Tình Khuynh vẻ mặt sắc lạnh nhìn Dịch Ngạn Chi hai tròng mắt phiếm hồng, mặt mũi đầy râu, thấy hắn đẩy Tùy Tâm ra, nhìn Kim Hạp Ngân Hạp đuổi theo phía sau hắn dường như bị thương, hắn càng nhìn ánh mắt càng lạnh. Ánh mắt kia giống như nhìn thấy người xa lạ, Dịch Ngạn Chi thấy vậy không dám tiến lên, trái tim giống như bị bóp nát.
“Tình Khuynh, ngươi...”
“Dịch nhị công tử, tới có chuyện gì a?” Tình Khuynh ôm Oản Oản tự nhiên tựa vào trên bàn nhỏ bên cạnh, trường bào rơi xuống đất, ống tay áo phiêu phiêu, mái tóc uốn lượn xõa dài xuống, vẫn chưa buộc lên, một đôi mắt hoa đào mang theo vẻ tàn khốc, cánh môi phấn nộn khẽ mở ra, là từng câu từng chữ mang theo châm chích, đâm vào trong lòng Dịch Ngạn Chi đổ máu, trong mắt rưng rưng ngấn lệ.
“Tại sao ngươi không muốn nói chuyện rõ ràng với ta một lần, ta thật sự... thật sự thân bất do kỷ...” Dịch Ngạn Chi đè thấp thanh âm, ngữ khí như khẩn cầu nói.
“Ta với ngươi, không có gì để nói.” đuôi mắt xinh đẹp của Tình Khuynh cười yêu mị, cư nhiên lại mang theo vài phần tà khí, chỉ tiếc, Oản Oản đang chôn ở trong lòng hắn, không có cách nào nhìn thấy.