Yên Chi Thượng Hoa

Chương 52


trước sau

Trong dư vị sau khi hưởng thụ cực lạc, Oản Oản híp mắt, cọ cọ vào cổ Tình Khuynh hỏi: “Chàng mới vừa làm cái gì á?”

Tình Khuynh trợn mắt một cái, lại lộ ra một chút ngượng ngùng, sau đó vươn tay với lấy thâm y của mình qua, từ bên trong lấy ra một cái bọc nhỏ, khiến Oản Oản nhìn thấy quen mắt.

“Đây là vật lần trước Tiêu Như Hề nhờ ta đưa cho Trục Yên, sao vậy? Hắn không mở ra xem sao?” Nhìn thấy bọc nhỏ còn được bao kín, Oản Oản không hiểu hỏi.

Tình Khuynh cầm cái bọc nhỏ kia, xoay người nhỏm dậy, vừa mặc quần áo vừa nói: “Hắn không mở ra, nhưng hình như Mặc Thiển muốn tìm thứ này, cũng may sau khi hắn cất vật này đi, cũng không nói cho ai khác.”

Oản Oản cũng đứng dậy theo, vừa mặc quần áo vừa nói, “Mặc Thiển muốn?”

Tình Khuynh mặc xong y phục của mình, liền đến giúp Oản Oản mặc quần áo vào, động tác vậy mà lại không ngốc chút nào, trong lòng Oản Oản hơi có mùi dấm chua, tên này khẳng định là trước đây đã từng mặc quần áo cho Dịch Ngạn Chi. Sau lại cười thầm, sau khi mình đến đây, phần lớn thời gian, quần áo của Tình Khuynh đều là nàng mặc cho hắn, bây giờ đổi lại, nàng còn có thể oán giận cái gì.

“Ừ, Mặc Thiển đã từng hỏi Trục Yên, Tiêu Như Hề có đưa vật gì cho hắn không.”

Oản Oản kéo vạt áo của mình, lưỡng lự nói: “Vậy sao Mặc Thiển không đến hỏi ta, ta là người tiếp xúc cuối cùng với vật Tiêu Như Hề đưa mà.”

Tình Khuynh xuống giường, đỡ Oản Oản đứng lên nói: “Nếu quả thật hắn có mưu đồ gì, vậy hắn sẽ không dễ dàng hành động bừa bãi.”

Oản Oản dẫn Tình Khuynh đến trước bàn trang điểm trên sạp, cẩn thận buộc tóc cho hắn, sau đó cầm lấy ngọc quan sáng nay dùng qua, nói: “Chàng nghi ngờ Mặc Thiển?”

Tình Khuynh nhìn gương đồng, nói nhỏ: “Hắn có hiềm nghi, nhưng khả năng là có người muốn khiến chúng ta lẫn lộn, để chúng ta cho rằng hắn là phản đồ, dù sao theo như lời Trục Yên, Mặc Thiển là người của Thái tử, như vậy chỉ cần chúng ta chống lại hắn, sẽ khiến người khác có kẽ hở để chui vào.”

Oản Oản gật gật đầu, vuốt mái tóc Tình Khuynh nói: “Đúng là như thế, còn không bằng án binh bất động, chúng ta ở thế yếu, chỉ có thể tùy thời cơ mà hành động, bảo vệ tốt bản thân là trước nhất.”

Tình Khuynh ngẩng đầu, nắm chặt tay Oản Oản, ánh mắt nhu tình nói: “Để nàng đi theo ta phải chịu lo lắng rồi.”

Oản Oản chỉ cười không nói, nếu Tình Khuynh không chuộc nàng tới đây, hiện giờ không biết là nàng rơi đến nông nỗi nào rồi, hắn là người nàng nên cảm kích chứ không phải oán trách mới đúng.

Hai người một lần nữa sửa sang ổn thỏa, ban đầu hai người vốn là tiêu sái bước ra, nhưng lúc hai cùng nhìn đến bầu trời quang đãng thì mặt mũi cũng không khỏi đỏ bừng đến mang tai, khó thấy một ngày đẹp trời như vậy, cũng có vài phần xấu hổ, đều sợ đối phương xem thường mình, lo được lo mất.

Tình Khuynh mang theo Oản Oản một lần nữa trở lại phòng Trục Yên, Trục Yên dĩ nhiên đã ngủ xong một giấc rồi, đang nóng ruột nhìn cánh cửa chăm chăm, chờ Tình Khuynh đến. Lúc này thấy Tình Khuynh mang theo Oản Oản tiến vào, trong ánh mắt không tự chủ được toát ra mấy phần hâm mộ cùng ảm đạm.

“Có đúng là vật này không? Ngươi xem có bị mở ra chưa?” Tình Khuynh bước đến giường ấm, ngồi quỳ ở một bên, giao bọc nhỏ cho Trục Yên.

Trục Yên vươn ra cánh tay gầy mảnh khảnh, đón lấy cái bọc nhỏ, dùng vẻ mặt hoài niệm thống khổ sờ lên nút thắt trên bọc nhỏ, cất giọng khàn khàn: “Không có người mở ra qua, thủ pháp thắt nút này của nàng khác với người khác.”

Tình Khuynh và Oản Oản cũng không thúc giục, chỉ chờ hắn vuốt ve một hồi, mới chậm rãi cởi bỏ nút thắt kia, trong cái bọc nhỏ làm bằng vải thô, rơi ra hai tấm vải lụa, nhìn từ mặt sau mảnh vải toàn là nét mực li ti, mặt trên hẳn là đầy chữ.

Trục Yên hít một hơi thật sâu, bàn tay run run, cố lấy dũng khí mở ra một trong hai tấm lụa đó, lập tức thở từng ngụm từng ngụm, bả vai giầy trơ xương run rẩy kịch liệt, hai mắt bỗng chốc trào ra nước mắt. Tình Khuynh vừa thấy không tốt, vừa đi qua ôm vai hắn, lại nhìn đến vật trong tay hắn, cũng kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người.

“Như Hề, Như Hề!” Trục Yên bất chợt mạnh mẽ nhỏm người, dùng sức muốn đẩy Tình Khuynh ra, giãy dụa muốn ra chạy ra ngoài, Tình Khuynh bất đắc dĩ vươn cánh tay ghìm chặt hắn, giữ hắn tại trên giường, nhẹ nhàng khuyên giải.

“Ngươi đọc một tờ khác xem, nói không chừng nàng còn dặn dò cái gì.”

Trục Yên thân mình chấn động, quay đầu vội vàng tìm kiếm một tấm lụa khác rớt trên mặt chăn, run tay mở ra, chữ trên đó không nhiều, nhưng lại khiến Trục Yên xem xong lệ nóng doanh tròng (nước mắt vui mừng), bàn tay phải gầy như que củi che miệng, cố đè nén tiếng khóc bi thương, giống như tiếng khóc xót thương từ trong máu.

Trong lòng Oản Oản lạnh như băng, nàng có dự cảm, có lẽ nàng sẽ không còn được gặp lại nữ nhân kiêu ngạo thanh cao như trúc kia nữa...

“Như Hề... Như Hề... Hề Nhi... Hề Nhi của ta...” Rốt cuộc kiềm nén không được nữa, Trục Yên nghiêng người tựa vào trong lòng Tình Khuynh, gục đầu khóc lớn, nước mắt dần dần làm ướt quần áo Tình Khuynh, dường như không thể ngưng được nữa.

Trên đường trở về phòng, Tình Khuynh vẫn không lên tiếng, hắn nhìn lên nóc nhà phía xa, thần hồn không biết đi đâu, ánh mắt mê mang khiến Oản Oản có chút không yên, lại chỉ có thể theo phía sau, không tiếng động hỗ trợ. Nàng không bước qua xem hai tấm lụa kia, nhưng thấy bộ dáng của Trục Yên, vật kia hẳn là cực kì hữu dụng với Trục Yên, mà lá thư Tiêu Như Hề lưu lại, chỉ sợ là di thư để lại, bằng không dựa vào mức độ nản lòng của Trục Yên đối với Tiêu Như Hề trước đó, hắn sẽ không khóc thê thảm đến ngất đi như vậy.

Oản Oản nhìn Tình Khuynh ở trước mặt, Tình Khuynh từng mãnh liệt phản đối Trục Yên và Tiêu Như Hề như thế, bởi vì Tiêu Như Hề lợi dụng Trục Yên trèo lên phú quý, thật ra nàng cũng rất chán ghét loại nữ nhân như vậy, nhưng đồng thời, nàng cũng có thể lý giải được hành động của Tiêu Như Hề, một nữ nhân, một bé gái mồ côi mất đi cha mẹ, điều nàng có thể làm chính là khiến bản thân được gả vào một gia đình tốt, tương lai có thể có một chỗ dựa che chở bản thân, tuy rằng Trục Yên cực kỳ yêu nàng, nhưng bản thân Trục Yên cũng thân bất do kỷ, lại lấy cái gì đảm bảo cho tình yêu mỏng manh của hai người đây?

Nhưng Oản Oản lại không ngờ Tiêu Như Hề lại kiên quyết như thế...

“Oản Oản, nàng nói ta sai rồi sao?” Vào phòng, ngồi trên sạp, Tình Khuynh ôm lấy thắt lưng Oản Oản, tựa đầu dán lên bụng nàng, hoang mang nói.

Oản Oản vuốt ve cần cổ mềm mịn của Tình Khuynh, cúi đầu nói:
“Lập trường của mỗi người khác nhau, chàng là bằng hữu của Trục Yên, tất nhiên sẽ đứng trên góc độ tốt mà nghĩ cho hắn, theo như điều các ngươi thấy trước đây, Tiêu Như Hề và Trục Yên cũng thật sự không xứng đôi, chẳng qua là thế sự vô thường thôi...”

Tình Khuynh kéo Oản Oản tựa vào trong ngực mình, dùng thanh âm không thể nghe rõ nói bên tai Oản Oản: “Vật Tiêu Như Hề đưa chính là danh sách vây cánh trong triều đình của Ngũ hoàng tử, rất nhiều đều là thế gia ám thần, bên ngoài nhìn không ra, như vậy, Thái tử muốn động thủ cũng sẽ dễ dàng hơn.”

Oản Oản cũng biết danh sách kia là quan trọng cỡ nào, Văn Trung Hầu là nhạc phụ của Ngũ hoàng tử, đích nữ của hắn gả cho Ngũ hoàng tử, hiện nay sinh được hai người con, địa vị củng cố, cho nên Văn Trung Hầu rất trung thành với Ngũ hoàng tử, hắn vì Ngũ hoàng tử mà chiêu mộ quan viên cũng không ngạc nhiên, khó trách Trục Yên muốn vào phủ Văn Trung Hầu để bị lão nam nhân kia làm nhục, lại không nghĩ rằng gặp phải kiếp nạn đời này của Trục Yên, nếu quả thật Tiêu Như Hề đã chết, như vậy chỉ sợ Trục Yên sẽ không độ được kiếp số này.

Tình Khuynh ở bên tai Oản Oản, nhẹ nhàng thở dài nói: “Ta không nghĩ tới, nữ nhân kia... nàng ta từng muốn gả cho Nhị thiếu gia Trần gia, không tiếc lợi dụng Trục Yên để gạt bỏ thân phận khác biệt như vậy, lại cuối cùng xả thân mạo hiểm chỉ vì tự do của Trục Yên... Oản Oản, ta có chút hối hận ...”

Oản Oản nắm chặt tay Tình Khuynh, lắc đầu nói: “Không can hệ gì tới chàng, có đôi khi nữ nhân chỉ cần xúc động một cái là có thể hy sinh tánh mạng vì người mình yêu, như thế xem ra, Trục Yên không nhìn lầm người, cũng không yêu sai người.”

Tình Khuynh dùng sức ôm chặt Oản Oản, dường như chỉ cần như vậy, hắn sẽ không mất đi ấm áp trong lòng.

“Ta sẽ không buông tay, ta không muốn giống Trục Yên, nếu phải chết, vậy thì chết cùng nhau, tuyệt đối không được lưu lại một người trong chúng ta.”

...

Tháng Ba trong mạch nước ngầm bắt đầu khởi động này lặng lẽ trôi qua, Đông lang quân không có tin tức gì, dần dần, nhóm tiểu quan trong viên bắt đầu thấp thỏm sợ hãi, từng người hoặc từng nhóm đến chỗ Dương quản sự chứng thực, đều bị Dương quản sự lấy lý do Đông lang quân thăm người thân chưa về, đuổi trở về. Theo như tình huống trước mắt, giấy không thể gói được lửa, sớm hay muộn cũng có một ngày, Dương quản sự và nhóm tiểu quan đều sẽ biết, thậm chí có một số người còn có thể sinh lòng bất chính.

Trong thời gian đó, Trục Yên nhiều lần vùng vẫy, lần nào cũng ý đồ rời khỏi viên để đi tìm Tiêu Như Hề, nhưng thân mình hắn thật sự quá yếu, ngay cả bước đi còn có vấn đề chứ đừng nói gì đến ra ngoài tìm người. Tình Khuynh hết cách, chỉ có thể đồng ý với hắn, bảo gã sai vặt trong viên ra ngoài dò thám tin tức. Nếu Tiêu Như Hề thật sự xảy ra chuyện, vậy phủ Văn Trung Hầu không thể lừa gạt cho qua chuyện được, một hồi lễ tang sợ là không thể thiếu. Mặc dù nàng là họ hàng bên ngoại của Trần gia Văn Trung Hầu, nhưng dù sao Tiêu Như Hề vẫn là cô nương nhà họ Tiêu, bọn họ không phải là người một nhà.

Trục Yên được Tình Khuynh giải thích thuyết phục, cũng không lại làm ầm ĩ nữa, ngược lại tập trung tinh thần bồi bổ thân thể, Tôn đại phu có yêu cầu cái gì, có khó khăn hơn nữa hắn cũng nghe theo, hắn chỉ hy vọng trong thời gian ngắn nhất, khôi phục thân thể, rời khỏi viên, tự mình đi tìm người.

“Chàng thật sự quyết định sao?” Đỡ vai Tình Khuynh, đôi mi thanh tú của Oản Oản hơi nhíu hỏi.

Tình Khuynh vuốt cánh tay ngọc trên bả vai, gật gật đầu, mang chút ý cười nói: “Bất luận có phải âm mưu hay không, ta cũng phải thử một lần.”

Oản Oản nhìn ra ngoài cửa sổ, mầm cây đã nảy nở màu xanh biếc, qua một tháng nữa là đến Hạ Chí rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, nếu không phải hiện tại tình cảnh xung quanh phức tạp, bọn họ lại bị rơi vào bên trong vũng bùn, nàng thật muốn cùng Tình Khuynh ra ngoài dạo chơi vui vẻ một chút, nhìn xem thế giới mà nàng mới đến một năm này.

“Chúng ta chỉ như con kiến, đều là quân cờ của Thái tử, bất luận Đông lang quân có trở về hay không, chúng ta đều không thể không bị động mà chấp nhận, ta vốn nghĩ muốn thế chỗ Trục Yên, làm xong nhiệm vụ tổ chức, liền mang nàng rời đi, nhưng nhìn thấy kết quả của Trục Yên cùng Tiêu Như Hề, ta đột nhiên muốn đánh cuộc một phen, có lẽ thân thế của ta sẽ trở thành cây cỏ cứu mạng chúng ta.” Tình Khuynh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, đông hàn đã qua, nghênh đón xuân ý, mặc dù còn có chút khí lạnh, nhưng rốt cuộc cũng không ngăn cản được sắc xanh lục kia đang dần dần bao phủ đầy mặt đất.

Oản Oản suy nghĩ một lát rồi hồi thần, thấp giọng nói: “Nếu thúc thúc của ta đến, chàng cũng đi cùng ta được không?”

Mặc dù không muốn đả kích Oản Oản, nhưng Tình Khuynh vẫn ngửa đầu trả lời: “Chúng ta đã bị cuốn vào cuộc, còn thiếu chút nữa là bỏ mạng, chỉ sợ là họ sẽ không để chúng ta dễ dàng rời đi như vậy.”

Oản Oản nản lòng rũ vai, từ phía sau ôm lấy cổ Tình Khuynh, ghé vào trên lưng hắn, không thể không chấp nhận sự thật, nếu thúc thúc đến là mấy tháng trước, khi đó nàng cũng chưa hề biết cái gì, Tình Khuynh cũng không vì muốn rời đi mà tiếp nhận nhiệm vụ, bọn họ nói không chừng có thể tốn chút trắc trở mà rời khỏi nơi này. Nhưng hiện tại, nàng lo lắng sẽ liên lụy đến thúc thúc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện