Chuyện này Oản Oản ở trên xe tất nhiên sẽ không nghe thấy, nhưng nàng không ngốc, ngược lại nàng còn mẫn cảm hơn so với người bình thường. Nàng biết được, trên đường đi bọn họ không có khả năng sẽ thuận buồm xuôi gió, thật sự sẽ không có người đuổi giết. Nhưng Tình Khuynh bảo hộ nàng rất kỹ, liền giống như bọn họ thật sự chỉ du sơn ngoạn thủy vậy, chẳng qua Tình Khuynh không nói, nàng cũng không hỏi. Nàng vui lòng an tâm giao tất cả trách nhiệm cho Tình Khuynh, dù sao phụ nữ có thai cần tâm tình vui vẻ.
Chờ mọi người đã an bài ổn thỏa xong, Oản Oản được Tử Hộ đỡ xuống xe, đêm nay trăng thanh gió mát, không có một đám mây, hiện rõ từng vì sao treo ở phía chân trời, vây quay vầng trăng sáng như được gột rửa qua. Trong không khí thoang thoảng bay tới mùi thức ăn thơm lừng, cây cối xanh biếc tản ra sức sống dạt dào. Quả nhiên là cổ đại, vẫn chưa bị ô nhiễm.
“Nương tử, ăn canh đi.” Tử Hộ từ trên bếp lò bên cạnh bưng tới một chén canh đã được làm nguội, trong canh chẳng những có rau dại còn có nấm dại, Oản Oản cẩn thận nếm một muỗng, thế mà còn có cả vị cá tươi.
“Gần đây có dòng suối nào sao?” Oản Oản bưng chén canh nhìn về phía bốn phía, trong thương đội của thúc thúc không có ít người làm công, bọn họ ngồi rất xa, sợ đụng phải Tình Khuynh và mình, lại thấy bọn họ từng ngụm từng ngụm ăn thoải mái, còn tưởng rằng là của ngon vật là gì. Thật ra Oản Oản biết, bọn họ ăn bất quá chỉ là cơm trộn đậu thêm ít gạo kê, lại ăn chung với một chút dưa muối mà thôi. Thông thường trên đường đi qua của thương đội sẽ săn thú, đầu tiên cũng chỉ vì thỏa mãn bản thân, sau đó có nhiều, mới có thể phân phát, thương đội của thúc thúc có hơn trăm người, những con mồi này còn chưa đủ nhét kẽ răng.
Tử Hộ cười ái muội nói: “Là a lang bảo Doãn Đại đi bắt.”
Doãn Đại là phu xe của Tình Khuynh, những người đi theo ám sát này, theo thứ tự phân biệt là Doãn Nhất đến Doãn Nhị thập nhị (hai mươi hai), Doãn thị là dòng họ của nhà mẹ Tình Khuynh. Bọn họ vốn đều là thủ hạ, thân binh và ám vệ của Phiêu Kỵ tướng quân, nghe nói bọn họ chia ra được vài phó tướng cai quản, mà những phó tướng của Phiêu Kỵ đại tướng quân này lại kiềm chế lẫn nhau, người nọ lần trước tới tìm Tình Khuynh chính là thân tín của một trong những phó tướng đó.
Oản Oản dừng tay một chút, lại từng muỗng từng muỗng uống vào.
Ngủ qua một đêm, rạng sáng, thương đội lại lần nữa thu dọn xe ngựa, sửa sang lại hành trang. Chiếc xe ngựa dẫn đầu thương đội vung roi hô hào, xe ngựa phía sau liền bắt đầu lục tục khởi hành, bánh xe cuồn cuộn lăn bánh, từ từ chạy tới phía trước.
Dần dần, lúc con ngựa cuối cùng của thương đội cũng biến mất ở phương xa, không ai để ý đến rừng cây bên cạnh có một gò núi không cao lắm, giờ phút này trên gò núi có hai con ngựa đang đứng, ngồi trên lưng ngựa có một nam một nữ. Nam tử mặc áo quần màu trắng đơn giản, vạt áo dài lay động theo gió, phảng phất như sắp vũ hóa thăng tiên biến thành tiên nhân; nữ tử mặc quần áo ngắn gọn màu đen, mái tóc dài tùy tiện bó lại, cột thật cao, trên cánh tay dắt một thanh loan đao, hiện vẻ sát khí khác thường.
“Hết hy vọng sao?” Nữ nhân thấp giọng, quét mắt liếc nam nhân một cái.
Nam tử nhìn theo thương đội đi xa, cười nhẹ một tiếng, hơn nửa ngày mới gật đầu nói: “Đa tạ.”
Nữ nhân hai gò má đỏ lên, quay đầu đi, làm bộ lạnh lùng nói: “Vậy liền đi theo ta thôi.”
Khóe miệng nam tử len lén gợi lên, lập tức biến mất, lạnh nhạt nói: “Dĩ nhiên.”
Nữ nhân không rề rà nữa, kéo dây cương, con ngựa hí vang, hai vó nâng lên, lưu loát quay đầu chạy, chỉ chốc lát sau liền chỉ chừa lại cát bụi tung bay, nữ nhân kia không ngờ đã chạy đi xa.
Nam tử đưa mắt nhìn lại phương xa một chút, rồi đưa tay kéo dây cương, như nước chảy mây trôi xoay người rời đi, con ngựa dưới thân không nhanh không chậm, nghe theo chủ nhân đuổi theo, không lâu sau cũng không thấy bóng dáng. Chỉ để lại dưới gò núi này, bề bộn ngổn ngang mấy chục thi thể thân mặc hắc y, chờ đợi ngày sau gió quét mưa trôi, hoặc hóa thành nước bùn, hoặc rơi vào bụng thú, không còn lưu lại một tia dấu vết.
Sau khi xe ngựa tiến vào huyện Bảo Địa của quận Nam Lạc, tốc độ xe dần dần chậm lại, Oản Oản vén rèm cửa sổ lên, có chút hăng hái nhìn ra phía ngoài. Ngoài xe đầu người nhốn nháo, tùy tiện có thể nhìn thấy được quán nhỏ hàng rong buôn báo náo nhiệt, người đến mua hàng không chỉ có người dân địa phương, mà còn có không ít người ngoại tộc sống mũi cao hốc mắt sâu. Ngoài ra, Oản Oản còn phát hiện dân chúng nơi này rất chú trọng ăn mặc, thậm chí ăn mặc so với dân chúng ở đô thành còn đẹp hơn, tinh tế hơn một chút. Quay đầu không hiểu nhìn về phía Tình Khuynh, Tình Khuynh lý giải nói: “Nam Lạc tiếp giáp cùng Khởi quốc, rất nhiều đồ vật của Khởi quốc đều giao dịch ở đây, cũng có không ít tài nghệ chảy tới nơi này, cho nên ngược lại, nơi này càng phồn hoa hơn.”
Khoảng xế chiều, xe ngựa dần dần rời khỏi huyện Bảo Địa, không hề lưu lại nghỉ ngơi, hôm nay bọn họ nhất định phải tiến vào biên thành* của quận Nam Lạc – trấn Hà Thành, đó là thành lớn nhất, cũng là thành trì chủ yếu của quận Nam Lạc, phủ đệ của Trấn Nam tướng quân ở nơi này, cũng là trạm dừng chân cuối cùng của đám người Oản Oản ở Thần quốc.
(* biên thành: thành trì gần sát biên giới)
Thùng thùng thùng!
Người gác cổng Ngô Lục hôm nay vừa uống vào chút rượu, đang muốn ngả lưng nghỉ ngơi một lát, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, bất giác trong lòng phát cáu, nhưng lại sợ hỏng việc, không thể không thở phì phò phun mùi rượu, bỏ cả giày đi ra, miệng hét lên: “Ai đó, không biết đã muộn rồi sao? Không thể ngày mai lại đến sao?”
“Đại ca, phiền toái thông truyền một tiếng, nói là bạn cũ tới tìm tướng quân.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói cao, rất khách khí.
Ngô Lục bớt giận một ít, lại hô: “Tên họ là gì?”
Ngoài cửa lại nói: “A lang nhà ta họ Mộc, phiền toái thông truyền, cứ nói là bạn cũ a lang cùng phu nhân Mộc gia tới thăm.”
Ngô Lục tuy rằng tham rượu hảo chén, nhưng cũng không phải là hạng người “nói như rồng leo, làm như mèo mửa”*, nghe thấy lời đáp như vậy, tất nhiên không dám chậm trễ, vừa xỏ giày vừa chạy vào bên trong. Chạy thẳng đến ngoài cửa lớn chính phòng ngoại viện, mới thở chậm lại, cước bộ chậm lại, hai tay giao nắm lại, cúi đầu đi vào.
(* nguyên văn: ‘nhãn cao thủ đê’: tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp)
Đứng ở trước cửa lớn chính phòng ngoại viện là hai gã sai vặt, vừa thấy Ngô Lục đi tới, liền ngăn hắn lại, một gã sai vặt trong đó mặc quần áo ngắn màu lam nhíu mày nói: “Ngô Lục, hôm nay ngươi lại uống rượu hả?”
Ngô Lục cười ngây ngốc gãi đầu, ngượng ngùng đáp vâng.
Một gã sai vặt khác lạnh mặt, trừng mắt Ngô Lục nói: “Cẩn thận để đại nhân biết, đuổi ngươi ra ngoài.”
Ngô Lục
hoảng hốt, vội xua tay cầu xin tha thứ nói: “Hai vị tiểu ca xin chớ thông bẩm, bộc không dám nữa.”
“Đươc rồi được rồi, đã trễ thế này, có chuyện gì?” gã sai vặt áo lam kia không kiên nhẫn nói.
Ngô Lục vội vàng trả lời: “Đêm khuya thanh vắng, có người gọi cửa, tự xưng là a lang trong nhà họ Mộc, là bạn cũ của đại nhân, đặc biệt đến quấy rầy, bộc không dám ngăn đón, đành phải tiến đến cầu hỏi.”
Gã sai vặt áo lam kia cùng tên còn lại liếc nhìn nhau, dù chưa nghe đến người này, nhưng không dám tự tiện chủ trương, chỉ thấy gã sai vặt áo lam kia nói với Ngô Lục: “Ngươi cứ chờ đây, ta đi hỏi một chút.” Dứt lời vén rèm đi vào.
Ngô Lục cúi đầu khom lưng thành thật đứng chờ.
Chỉ chốc lát sau, gã sai vặt áo lam kia từ trong cửa đi ra, gọi Ngô Lục: “Đại nhân nói xác thực có việc này, ngươi nhanh đi mở cửa, một lát sau đại nhân sẽ nghênh đón.”
Ngô Lục vừa nghe đại nhân sẽ đích thân nghênh đón, liền biết a lang Mộc gia này có lai lịch không nhỏ, cười gượng gật gật đầu, dùng tay áo lau mồ hôi lạnh, quay đầu bỏ chạy, nhưng bởi vì rượu xông lên đầu, cước bộ lảo đảo, vài lần thiếu chút nữa té ngã.
Gã sai vặt áo lam kia nhìn theo bóng lưng hắn, khinh thường nói: “Tên gia hỏa làm biếng như vậy, giữ lại làm gì?”
Lời này, Ngô Lục tất nhiên không nghe thấy, sau khi hắn ngã sấp ngã ngửa chạy đến cửa lớn, thở phì phò, run tay, loay hay một hồi mới dịch được then cửa xuống. Sau đó hít sâu một hơi, đắp thêm nụ cười giả lên mặt, kéo cửa ra.
Vài chiếc xe ngựa ngừng trước cửa, nhìn ra đều là kiểu dáng của Khởi quốc, đứng ở ngoài cửa là một phu xe mặc áo đay màu xám, trong tay cầm roi, tuổi trên dưới ba mươi, mắt nhỏ mũi rộng, thân thể cao ngất. Vài ánh mắt nhìn qua đã khiến Ngô Lục sợ hãi cúi gằm đầu.
“Sao ra chậm như vậy.” Phu xe kia ngữ khí mang theo bất mãn, cũng không tiếp tục khó xử Ngô lục, chỉ bảo hắn mở to cánh cửa ra, đánh từng chiếc xe ngựa vào bên trong.
Ngô Lục đứng ở một bên, hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt không tránh đi, liếc trộm cửa sổ xe ngựa, bỗng thấy rèm cửa sổ của một chiếc xe ngựa được vén lên một góc, còn chưa thấy rõ người bên trong là nam hay nữ, đã bị một ánh mắt như đao đánh hạ khiến tinh thần khoảng hốt, trên trán đổ mồ hôi hột, lại không dám làm càn nữa.
Xe ngựa vừa tiến vào bên trong, quản sự chuồng ngựa nghe được tin tức liền chạy lại, một bên chỉ đường cho bọn họ, một bên đon đả hướng dẫn: phía trước chính là chính phòng của tướng quân. Nhưng không đợi đám người Tình Khuynh xuống xe, chợt nghe từ hướng chính phòng truyền đến vài tiếng bước chân, theo sau là một giọng nói hào phóng nhiệt tình hô lên: “Tại hạ không từ xa tiếp đón, vẫn xin thứ tội thứ tội.”
Tình Khuynh không nhanh không chậm vén màn xe lên, nghênh đón, chắp tay trả lời: “Không dám không dám, là tại hạ đã quấy rầy.”
“Ai ai ai, ngàn vạn lần không dám.” Trấn Nam tướng quân bước nhanh tới, liên tục đáp lễ, “Tàu xe mệt nhọc, đại nhân đã vất vả.”
Tình Khuynh xua tay, liếc mắt nhìn lại trên xe một cái, có chút khó xử nói: “Tế quân (vợ) của tại hạ có thai, chỉ sợ...”
Ánh sáng trong mắt Trấn Nam tướng quân chợt vụt sáng, rồi sau đó hướng về gã sai vặt phía sau nói: “Nhanh đi thông báo phu nhân, bảo trong nhà có khách quý đến, nữ quyến liền phiền nàng tiếp đón.”
“Vâng!” Gã sai vặt tuân lệnh, xoay người liền chạy tới nội viện.
Trấn Nam tướng quân lại gọi một gã sai vặt khác tới, bảo hắn dẫn xe ngựa đi đến sân viện đã chuẩn bị sẵn cho đám người của Tình Khuynh, tự hắn lại cùng Tình Khuynh đi đến chính phòng.
Oản Oản ở trên xe biết được Tình Khuynh sắp sửa tiếp khách, liền bảo Tử Hộ gọi tới Kim Hạp Ngân Hạp cùng với hai hộ vệ của Khởi quốc đi theo. Lúc này mới một lần nữa ngồi xuống, chờ xe ngựa vào sân. Nàng vốn muốn vén rèm cửa sổ lên nhìn một cái, sau nhớ tới thân phận của mình, không nên để người khác nhìn thấy, liền nhịn xuống. Mãi đến khi xe ngựa ngừng hẳn, Oản Oản mới được Tử Hộ đỡ xuống xe, nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện nơi này chỉ có nàng và hạ nhân trong xe ngựa của nàng với Tình Khuynh, những người khác đều không đuổi theo.
Tử Hộ thấy nàng nhìn ngó tìm kiếm, vội nói: “Đây là chủ viện, còn có những tiểu viện khác, còn lại vài vị lang quân đều đi vào trong đó rồi.”
Oản Oản nhớ tới kiểu đại viện chữ ‘Khúc’曲 của đô thành, cũng có thể hiểu được bèn không hỏi gì thêm, vén váy đi vào chính phòng. Chính phòng thoạt nhìn so với chính phòng Tình Khuynh từng ở lớn hơn rất nhiều, trừ bỏ chính sảnh, còn có hai gian phòng ngủ, còn có một phòng tắm ở buồng trong, cùng với một gian phòng kế bên cạnh, dựa vào trước phòng kế lại còn có một gian phòng tiếp khách nhỏ. Lại nhìn lên thừa trần (mái nhà bằng lọng che) trên xà nhà, màu sắc sáng rõ, không giống như đồ cũ, hẳn là bọn họ vừa đổi mới.
Lại đi vào bên trong, trên tấm cửa trượt phủ vải tơ tằm mới, mặt trên vẽ nhiều đóa hồng mai, nhìn mới mẻ, ban đầu khuê phòng của nàng ở Tầm Hương lâu có chút cũ kỹ, không có tranh vẽ, sau Tình Khuynh cũng không thích trên cửa vẽ này nọ, chỉ lấy màu trắng làm chủ, sau này một đường lại đều là ở tiểu điếm tiểu dịch, cũng không có ai tiêu tiền cho thứ này. Cho nên trừ lúc phụ thân Oản Oản còn sống là đã từng thấy qua loại cửa này, cũng chỉ có ở chỗ này mới nhìn thấy được.
“Nương tử cẩn thận hụt chân.” Tử Hộ đỡ Oản Oản đi vào bên trong, Đào Diệp ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ kéo cửa ra.
Oản Oản ngẩng đầu nhìn lên, trong phòng chính là giường lớn khắc hoa, mà không phải là giường gạch sưởi ấm.