Người nọ hôm nay mặc một thân thâm y
vạt chéo(1) màu tím nhạt, hộ trán quấn trên đầu khảm đá quý màu tím cùng màu, đầu đội bảo quan Tử ngọc nạm vàng, thắt lưng cũng quấn đai lưng
Lưu tinh truy nguyệt (sao băng đuổi theo mặt trăng) khảm tử ngọc. Oản
Oản bĩu môi, nhìn cứ như Giả Bảo Ngọc ấy.
“Khuynh thiếu…” Lúc này,
Phẩm Nhan ở bên cạnh mới lên tiếng, chỉ là cảm giác nghe như thiếu nữ
hoài xuân. Oản Oản giương mắt nhìn Phẩm Nhan, quả thực thấy hai gò má
nàng phiếm hồng, đôi mắt ướt át, không khỏi thầm than: xem ra không phải chỉ mỗi mình mình mới bị sắc đẹp kia mê hoặc, thiếu niên này thật đúng
là họa thủy a.
Lại nhìn thấy bên cạnh người nọ còn có một vị đi theo, hơi lớn tuổi, cũng là một thân thâm y vải gấm vạt thẳng(2) màu xanh
ngọc, thật trắng, mặc dù không đẹp đẽ quý giá, nhưng nổi bật dáng người
tao nhã, khí chất phóng khoáng, còn có vài phần chững chạc và khí thế
của nam tử trưởng thành.
Oản Oản mê mẩn, lại thấy Lan phu nhân cùng
Linh phu nhân hướng về phía nam tử áo xanh kia khẽ gật đầu, nam nhân nọ
cũng ôm quyền đáp lễ, Oản Oản thầm đoán, chẳng lẽ nam nhân lớn tuổi kia
là lang quân của tiểu quan quán?(*)
(* tiểu quan: là nam kỹ; tiểu
quan quán: nơi ở của những tiểu quan, hay còn gọi là nam viện; lang quân của tiểu quan quán: ông chủ của nam viện.)
Như Oản Oản suy nghĩ,
chợt nghe Lan phu nhân vừa đi vừa nói chuyện: “Thoạt nhìn tinh thần của
Đông lang quân so với năm trước yếu đi rất nhiều.”
“Đúng vậy, năm nay Hưởng Quân Viên cũng thu vào không ít quan gia tử.” Lúc Linh phu nhân nói câu này, lộ ra vài phần ghen tị.
(* quan gia tử: người nhà quan, trong truyện này ý chỉ những người nhà
quan phạm tội bị bán ra, những người này do phạm trọng tội, nên khi bán
đi, thân phận bị hạ rất thấp, và đến chết cũng không thay đổi được, cùng lắm chỉ được mua qua bán lại truyền tay.)
Oản Oản cúi đầu, quan gia
tử, nàng cũng không xa lạ, nàng cũng chính là quan gia tử bị bán ra, xem ra một năm qua, không chỉ có nhà nàng là xui xẻo.
Đoàn người lại đi
về phía trước, cảnh tượng vừa rồi khiến cho cuộc nói chuyện của những cô nương này thêm rất nhiều gia vị, tuổi nhỏ lại chưa thấy qua thế đời,
bèn tìm những người lớn tuổi từng trải hơn hỏi thăm, Oản Oản mặc dù
không hỏi, nhưng cũng vểnh tai lắng nghe, nhưng mà ngoại trừ việc biết
người nọ được mọi người gọi là “Khuynh thiếu” ra, những người khác đều
đang đàm luận đến những thiếu niên còn lại, hơn nữa còn có “Xuân thiếu”
năm nay sẽ treo quải bài, bởi vì tuổi tác nhỏ hơn nên rất được các cô
nương yêu mến.
Oản Oản cười thầm, cùng liên hệ với người khác, còn
không bằng ngẫm lại bản thân, chính mình cũng bị bán ra, chứ không phải
là đi mua người khác, đối với việc này, nàng cũng không hề thông cảm.
Chẳng qua Oản Oản không biết là, ở thời đại này, nam tử được quý trọng hơn,
mặc dù là treo biển hành nghề giống nhau, nhưng tôn nghiêm của nam tử
nếu so với tổn thất của nữ tử thì quan trọng hơn nhiều, cho dù trong thế đạo này, địa vị của kỹ nữ cao hơn nam kỹ, nhưng mọi người vẫn thương
tiếc những nam nhân dấn thân trong vũng bùn này hơn, mà không phải là nữ nhân.
Líu ríu một đường, đến chính đường, mọi người đều yên tĩnh trở lại, dù sao cũng còn có những lâu khác, các nàng cũng không nên tự hạ
thân phận, bị người chê cười. Hai vị phu nhân lại hàn huyên vài câu, rồi mang theo cô nương, tùy tùng, ma ma vào gian phòng của của mỗi người.
Cởi hài, Oản Oản nhìn xung quanh một lượt, gian phòng này tuy không lớn,
nhưng cũng có sạp đủ chứa nhiều người, lại thêm xung quanh thanh tịnh
đẹp đẽ, còn treo mấy bức tranh chữ, bình hoa bên cạnh cũng cắm vài bông
hoa tươi phù hợp với ngày lễ, bình lư hương “tiên cưỡi hạc” đặt trên bàn tỏa ra hương thơm quanh quẩn không biết là hương gì, mà ngửi thấy
thoang thoảng rất dễ chịu. Lại ngẩng đầu, nhìn cửa sổ cách đó không xa,
đêm nay sẽ phải dựa vào cánh cửa sổ này rồi…
“Cô nương đừng lo, cứ
như ngày thường là được rồi, đừng có gượng ép quá, không có lợi cho cô
nương.” Tử Hộ tự nhiên cũng đi theo vào, bưng chén trà cho Oản Oản,
thuận tiện dặn vài câu bên tai nàng. Oản Oản thụ giáo, khẽ gật đầu, bình tĩnh nhấp vài ngụm trà.
Không xa, Lan phu nhân lén quan sát, thấy
trong phòng chỉ có Phương Hoa và Oản Oản ngồi vào chỗ của mình thì không nói, các cô nương còn lại đều đã bu đầy bên cửa sổ, mặc dù không dám
đẩy cửa sổ ra, nhưng mặt cũng lộ vẻ khát vọng, ngay cả Vinh Ngọc luôn
luôn dịu dàng, sắc mặt cũng sáng lên, cảm thấy không khỏi âm thầm gật
đầu, quả nhiên vẫn là bà chọn đúng.
Được Tử Hộ chỉ điểm, Oản Oản vẫn
luôn khí định thần nhàn, ngồi quỳ tại chỗ, ngay cả Đấu hoa đã bắt đầu,
nàng cũng không ghé vào cửa sổ nhìn xuống, mà đang bận suy nghĩ đợi đến
lúc phải lộ diện, nên từ góc độ nào của cánh cửa nhìn xuống, để khiến
người thoáng liếc mắt một cái đã ấn tượng động lòng, chuyện này thực
không dễ dàng, huống chi dung mạo của nàng, tuy rằng tinh đẹp tinh tế,
nhưng cũng phải cần thời gian hơi lâu mới có thể phát hiện ra, chỉ liếc
mắt một cái nói chính xác còn không kinh diễm bằng Cầm Song, tất nhiên
nàng cũng không thể đi theo phong cách quyến rũ được, xem ra, đành phải
thử “Dưới đèn ngắm mỹ nhân” rồi… Oản Oản không khỏi nhìn đến cây nến
cạnh cửa sổ.
“A, năm nay phủ Văn Trung Hầu cũng có người tới?” Hồng
Chúc đúng là lanh mồm lanh miệng, bởi vì nàng từ nhỏ đã vào lâu, nhìn
xem cũng nhiều, cũng có thể nói ra vài phần môn đạo.
“Những vị quan
gia này không đến mới là lạ đó.” Có thể cùng nàng nói chung một chỗ
chính là Cầm Song, Vinh Ngọc ngẫu nhiên cũng góp lời một chút, chỉ có
Phương Hoa ở bên cạnh nhìn cười cười không nói gì.
“Không chừng là
muốn đến ủng hộ Tiểu Ngọc Đình đây.” Bởi vì được ra ngoài, Lan phu nhân
cũng không gò bó các nàng, cũng thoải mái góp vài câu. Oản Oản biết được tương lai không thể thiếu kết giao với những vị quan lớn quý nhân này,
nên cũng nghiêm túc lắng nghe.
“Không biết là Đại thiếu gia hay là Nhị thiếu gia.” Hồng Chúc thấy Lan phu nhân không trách nàng lắm chuyện, cũng đánh bạo hỏi.
“Năm nay chỉ sợ là Nhị thiếu rồi…” Lan phu nhân không lên tiếng, mà chính là Giang ma ma cầm khăn che miệng cười nói, mấy vị cô nương thật tò mò,
đều bỏ qua náo nhiệt ngoài cửa sổ, bu lại, túm tay áo Giang ma ma, năn
nỉ bà nói tiếp.
Giang ma ma nhìn Lan phu nhân, thấy bà khẽ gật đầu,
bèn nói tiếp: “Các cô nương có điều không biết, Thế tử gia của phủ Văn
Trung Hầu là một người luyến tiếc hoa, nhưng chẳng biết cớ sao lại thiếu tình ý với vợ cả của hắn, chỉ nghe nói vừa cưới thê tử không lâu, đã
nạp tình nhân làm quý thiếp, ai ngờ vị quý thiếp kia cũng không tốt đẹp
gì, gây huyên náo trong nhà ra chướng khí mù mịt, thậm chí có một lần
truyền đến tin Thế tử gia muốn hưu thê.”
“Chậc chậc…” Hồng Chúc bĩu
môi, vẻ mặt khinh bỉ. Oản Oản lại không hiểu, theo lý mà nói, các nàng
đều là cô nương thanh lâu, cho dù tương lai được chuộc thân ra ngoài thì cũng làm thiếp cho người ta, nhưng thấy vẻ mặt như vậy, hình như mọi
người đều đứng về phía vợ cả, ngược lại khinh thường quý thiếp, không
biết có duyên cớ gì. Đây lại là Oản Oản lý giải
sai lầm, mặc dù các nàng sẽ làm thiếp thất, nhưng từ trong xương cốt của cổ nhân đều là “kính
đích khinh thứ”, cho dù tương lai tranh đấu ngươi chết ta sống với chính thê, nhưng trước vẫn phải tuân theo lề lối cổ xưa, giống như Thế tử của Văn Trung Hầu vậy, coi như là đi ngược lại với lề lối lễ giáo cổ xưa.
“Nhưng không ngờ, Thế tử không hưu vợ cả, ngược lại vợ cả kia cũng không phải
vừa, không biết làm sao, Hoàng hậu lại tuyên chỉ, cho hai người hòa
ly(*).” Giang ma ma vẻ mặt hả hê, che miệng cười nói.
(* hòa ly: giống như ly hôn thời hiện đại)
“Vậy không phải càng hợp ý Thế tử gia sao?” Hồng Chúc bất mãn nói.
“Nha đầu ngốc, nếu không có chuyện tiếp theo, không chừng hôm nay vị Thế tử
gia kia đã vui vẻ đến nâng Tiểu Ngọc Đình rồi.” Giang ma ma vẫy vẫy khăn tay, trừng mắt lại nói: “Các người đoán xem, vị Thế tử phi kia, sau khi trở về nhà, còn chưa đến ba tháng đã gả cho…”
Oản Oản mặt nhăn mày
nhíu, mặc dù dân phong nơi này cởi mở, nhưng dù sao cũng là hòa ly,
nhanh như vậy đã lấy chồng tiếp, chỉ sợ là ít nhiều có liên quan đến
Hoàng hậu. Quả nhiên, Giang ma ma lại nói: “Người này không phải ai khác xa lạ, chính là đương kim Tứ hoàng tử.”
“Sao lại có thể!” lúc này
ngay cả Phương Hoa cũng không bình tĩnh nổi, Oản Oản cũng từng nghe nói
đến vị Tứ hoàng tử nổi tiếng này, không nạp thiếp, không thành thân, năm nay đã mười tám tuổi, làm sao đùng một cái đã đón dâu rồi, lại còn cưới người tái giá nữa chứ.
“Chẳng phải là do duyên phận sao.” Giang ma
ma nói nước miếng bay tán loạn, không khỏi lấy khăn che khóe miệng nói:
“Nghe người ta nói a, kỳ thực Tứ hoàng tử cùng vị Thế tử phi kia đã quen biết nhau từ lâu, không biết tại sao mà không thành, bây giờ, Tứ hoàng
tử tự mình cầu xin ý chỉ, cứ thế mà rước dâu về a. Hừ, ngươi nói Thế tử
Văn Trung Hầu có thể chấp nhận sao, bản thân không muốn, người ta cố
tình đón đi, bây giờ gặp vị phu nhân tiền nhiệm kia, còn phải hành lễ
đấy!”
“Đây là xứng đáng.” Ngay cả Vinh Ngọc cũng bất mãn nói, loại nam nhân thay lòng đổi dạ này, ngay cả kỹ nữ cũng khinh thường.
“Như vậy còn chưa hết đâu, nghe nói a, lúc trước Thế tử gia muốn hưu Thế tử
phi, lấy lý do chính là ba năm không sinh được con, hừ hừ, kết quả thế
nào. Vị Tứ hoàng tử phi đương nhiệm, mới vào cửa một tháng đã có mang,
hiện nay còn đang ở nhà dưỡng thai. Bây giờ người ta đều đang đồn a, nói kỳ thực không phải Thế tử phi không thể sinh, mà là Thế tử…”
“Khụ
khụ…” Nghe Giang ma ma càng nói càng đắc ý, càng nói càng không đáng
tin, Lan phu nhân cũng không thể không tỏ vẻ một hai, khiến cho mặt của
Giang ma ma cùng các cô nương đều đỏ bừng.
“Những chuyện này cũng
không liên quan đến chúng ta, đợi lát nữa đốt pháo hoa, các ngươi nên lộ diện rồi.” Lan phu nhân uống ngụm trà, ra vẻ vô sự nói. Các cô nương
vội vàng đứng dậy thưa vâng, Hồng Chúc thì làm mặt quỷ với Oản Oản.
Chỉ chốc lát sau, quả nhiên bên ngoài tiếng pháo trỗi lên, pháo hoa bắn ra
tứ phía, nào đỏ nào xanh, cơ hồ chiếu sáng cả một đoạn đường phố Hoa.
Oản Oản nghe tiếng pháo, nắm chặt khăn trong tay, tim bỗng đập nhanh
hơn, giống như đánh trống vậy, hôm nay là nhân tố quyết định mai sau.
Lầu ba, nói cao không cao, nói thấp không thấp, từ dưới mặt đất nhìn lên
trên, đoán chừng cũng không được rõ lắm, từ phía trên nhìn xuống, tất
nhiên cũng là một biển người dậy sóng. Cho nên Oản Oản không hiểu rõ,
rốt cục những vị quan lại quyền quý kia trốn ở nơi nào, lại có thể vừa
nhìn thấy các nàng một lần đã hiểu rõ, còn có thể nổi lên chút tâm tư
yêu thương đây. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cũng không thể khinh thường,
Oản Oản đeo mạng che mặt, nghiêng người đứng bên cửa sổ gần cây cắm nến, nhìn xuống một chút, không lập tức vung khăn, cũng không lộ ý cười, chỉ thoáng hạ mắt xuống, liền xoay người đi.
Lan phu nhân nhìn nàng,
cũng không nói chuyện, chỉ cười như không cười, cũng không biết có hài
lòng hay là không. Oản Oản cũng không có tâm tư đoán, nàng cảm thấy ngồi ở chỗ này phiền muộn khó chịu, liền tố cáo kể tội, rồi nói muốn đi nhà
xí, mang theo Tử Hộ ra khỏi phòng. Khi ra khỏi gian phòng, nhìn chung
quanh, các gian phòng đều khép chặt cửa, không nhìn thấy được tình hình
bên trong, cả hành lang đều vắng vẻ trống trải, không một người đi lại,
nhưng không biết vì sao, Oản Oản cảm thấy: từ lúc đi cùng bọn họ một
đường lại đây, vẫn luôn có cảm giác bức bối không xua đi được…
“Cô nương, tịnh phòng ở bên kia.” Tử Hộ vốn tưởng rằng Oản Oản thật sự muốn đi vệ sinh, lại thấy thần sắc nàng mờ mịt, vội nói.
“Tử Hộ, ngươi vì sao phải làm nha hoàn tùy tùng?” Oản Oản vịn lên lan can hành lang, nhỏ giọng hỏi.
“Vì cuộc sống khó khăn chứ sao.” Tử Hộ ậm ờ một câu, cũng không nhiều lời.
Oản Oản cắn cắn môi, xoay người đi đến tịnh phòng, nhưng Tử Hộ còn nghe tiếng Oản Oản như nỉ non nói: “Thật hâm mộ ngươi…”
Tử Hộ không dám đáp lời, chỉ thở dài thườn thượt, tuy rằng lúc trước cuộc
sống của mình thật khó khăn, nhưng so với cô nương mà nói, thì hạnh phúc không ít, được ăn no mặc ấm, mặc dù hầu hạ người khác, nhưng vẫn còn
trong sạch, cho dù sau này già đi, cũng có bạc phòng thân, rời khỏi lâu, cũng có thể buôn bán một chút. Chỉ thương cho các cô nương, dù có tài
năng xinh đẹp cỡ nào, cũng không thoát khỏi vũng bùn này…
(1) thâm y vạt chéo [khúc cư thâm y]
(2) thâm y vạt thẳng [trực cư thâm y]