Bởi vì đêm hôm trước ồn ào có hơi trễ, Oản Oản vẫn chưa thức dậy, chỉ có Tình Khuynh rón rén nhẹ nhàng bước xuống giường, lúc đang mang giày, còn cúi người hôn Oản Oản một cái, rồi mới vừa lòng thỏa ý rời giường. Bởi vì ngày thường tình trạng thân thể của hắn cần giữ bí mật, nên rất ít cho người khác hầu hạ. Tình Khuynh vẫn luôn thận trọng, hiện nay bên người trừ Tùy Tâm Tùy Ý, Kim Hạp Ngân Hạp là những người đi theo đến đây ra, cũng chỉ có Chu Đại lang và Nghiêm Chính là coi như tâm phúc của hắn, từ từ lại thu nhận vào một ít tiểu thái giám của hoàng môn mà trước khi Tình Khuynh chưa về nước, Xảo Biện tiên sinh đã âm thầm theo tay Hoàng hậu mà đưa vào. Ngay cả mấy cung nữ nha đầu, hắn cũng không cho lại gần, một mặt là hắn không thích, một mặt là hắn rất sợ trong lòng Oản Oản không thoải mái. Lại nói, bất luận nam nữ, chỉ cần gặp phải vấn đề tình cảm, cho dù có từng trung thành đến đâu sau này đều có thể thay đổi, hắn cũng không muốn giống như Hoàng đế để cho trong nhà chướng khí mù mịt, xấu xa bẩn thỉu như vậy.
Ăn sáng qua loa, Tình Khuynh cất bước vào thư phòng của mình, cũng chỉ có lúc dưỡng trong tiểu viện của mình, hắn mới có thể thoải mái một chút.
“Chủ thượng.” Ngân Hạp gõ cửa đi vào, cung kính thi lễ nói.
“Nói đi.” Tình Khuynh không thèm ngẩng đầu, đọc thẻ tre trong tay, đây đều là những ‘thế gia bí sử’ mà Xảo Biện tiên sinh vất vả tìm cho hắn. Hắn muốn tìm ra chút manh mối từ trong đó, gần đây Hoàng hậu và Thừa tướng canh chừng hắn có hơi chặt chẽ, hắn muốn tìm cho bọn họ chút chuyện để làm.
Ngân Hạp đứng thẳng người, khóe mắt kín đáo nhìn chủ thượng phía trước, trải qua một năm tôi luyện, chẳng những chủ thượng thay đổi, ngay cả chính hắn cũng trở nên chín chắn hơn rất nhiều. Không nói đến việc đi theo Chu Đại lang và Nghiêm Chính học được bao nhiêu thứ, mà ngay cả cách đối nhân xử thế làm người và cách suy nghĩ cũng tăng thêm nhiều bậc so với một năm trước. Thật ra, Ngân Hạp biết bản thân mình và ca ca đầu óc cũng không thông minh, nhưng bọn họ tự biết rõ vị trí của mình, nếu nói ngày sau có thể giúp chủ thượng làm việc đại sự gì, ngay cả chính họ cũng không tin. Cho nên, điều duy nhất mà hai huynh đệ họ có thể làm, đó là trung thành với chủ thượng, giống như lúc từng ở Hưởng Quân Viên vậy.
“Hôm qua có vài tên tiểu thái giám không thành thật đi loanh quanh ở ngoài chính phòng, được Triệu ma ma gọi đi rồi.”
Tình Khuynh trải tấm lụa ra, đang muốn đề bút, nghe vậy không khỏi cười nói: “Không nghĩ tới kẻ ngu dốt như Hoàng hậu kia, lại có không ít thủ hạ là cường tướng a.”
“Tướng tuy tốt, nhưng binh không được, cũng không đánh thắng trận được ạ.” Ngân Hạp lập tức góp lời nói.
Khóe miệng Tình Khuynh nhếch lên một cái, ngược lại không khiển trách hắn, mà cười nói: “Ngươi thế mà cũng học được cách tự khoe mẽ nhỉ. Mặt khác… Trong cung có tin tức gì không?”
“Nghiêm sư phụ sai người đưa tin đến, nói là sau khi Vương thị vào cung, rất được Hoàng hậu yêu thích, xác nhận muốn giữ lại, chắc một lát nữa sẽ có ý chỉ đến.” Bây giờ lão sư của Ngân Hạp là Nghiêm Chính, tuy rằng hai người không kém nhau bao nhiêu tuổi, nhưng Ngân Hạp thật lòng rất bội phục Nghiêm Chính, bất luận cái gì, Nghiêm Chính luôn có thể nói ra một hai, cho nên Nghiêm Chính cùng Chu Đại lang, vì tránh tai mắt của người khác mà rất ít vào phủ, phần lớn đều hoạt động ở bên ngoài.
“Đã biết.” Chuyện trong dự liệu, Tình Khuynh không hề để ý tới, đây là Hoàng hậu đang thử hắn, cũng là muốn xem thái độ của hắn.
“Nơi nơi trong phủ đã dần dần nới lỏng, cá đã vào lưới… Chủ thượng người xem…” Ngân Hạp khom người lại hỏi.
Tình Khuynh cầm bút chấm chấm mực, bình tĩnh viết vài chữ trên tấm lụa mới trải ra, sau đó giơ tay nói: “Trông chừng, hiện nay đều nắm ở trong tay chúng ta, đừng kinh động đến bọn chúng, ngược lại cứ lơ là khinh nhường, lại đến thêm vài người không an phận, liền bận rộn luôn một lần cho xong. Phải rồi, ở chỗ Triệu ma ma cũng phải cảnh tỉnh, lão Thừa tướng già kia nghĩ là đã nắm được ta, bất quá cũng chỉ là đám phụ nhân trong nhà mà thôi, không làm được chuyện gì lớn.”
“Vâng.” Ngân Hạp đáp.
Tình Khuynh không bảo Ngân Hạp đi ra ngoài, lại viết lên tấm lụa gì đó, cuối cùng giương tay lên, Ngân Hạp lập lức cầm chậu đồng ở bên cạnh qua, đốt lên đốm lửa nhỏ bên trong, Tình Khuynh mặt không biểu cảm ném tấm lụa kia vào trong lửa, chỉ trong chốc lát, trong chậu đồng cũng chỉ còn lại đống tro tàn.
“Chủ thượng, Kim Hạp có việc bẩm báo.” ở bên trong, Ngân Hạp còn chưa thu dọn xong, bên ngoài Kim hạp đã tới.
Tình Khuynh gật gật đầu, xoay người lại mở ra một quyển thẻ tre đọc, Ngân Hạp đặt chậu đồng xuống, ra mở cửa cho ca ca.
Kim Hạp tiến vào cũng không nói gì, chỉ từ trong tay áo lấy ra một ống trúc nhỏ đưa tới.
Tình Khuynh đưa tay nhận lấy ống trúc, từ từ kéo tấm lụa từ trong ống trúc ra, rồi trải rộng ra, trong mắt toát lên tia mừng rỡ.
“Làm gì mà đều ở đây hết vậy?”
Ngoài cửa lại có người đến, Tình Khuynh quả quyết nhanh tay ném mảnh lụa vào đốm lửa, vừa quay đầu lại, trong lòng lập tức thả lỏng, thanh âm nhu hòa nói: “Ta muốn để nàng ngủ thêm một chút.”
“Lân Nhi sáng sớm khóc náo, ngay cả nhũ mẫu cũng không dỗ được, ta liền thức dậy xem sao, mới bé như vậy đã biết tìm mẫu thân rồi.” Trong lời nói mang theo vẻ bất đắc dĩ không biết làm thế nào, nhưng ai cũng nghe thấy hàm ý đắc ý và vui vẻ trong lời của Oản Oản.
“Con trai ta tất nhiên là bất phàm, cũng không phải đứa trẻ bình thường có thể sánh bằng.” Tình Khuynh đẩy thẻ tre ra, đứng dậy nghênh đón, đưa tay nắm chặt tay Oản Oản, đi đến cạnh án thư, cùng ngồi quỳ xuống.
Oản Oản trừng mắt liếc hắn một cái, cảm giác được vẻ vui mừng hiếm thấy biểu lộ trong lời nói của hắn, liền hỏi: “Có gì chuyện tốt phải không?”
Tình Khuynh cho Kim Hạp Ngân Hạp lui đi, hơi thấp giọng nói: “Mặc Thiển sắp trở về.”
“Thật sao!” mặc dù Oản Oản và Mặc Thiển không phải đặc biệt quen thuộc, nhưng đều là bạn tốt trước đây, bọn họ lại một năm không gặp, hiện tại quả thật cũng có chút tưởng niệm.
“Tất nhiên.” năm đó Tình Khuynh và Mặc Thiển, Trục Yên, Xuân Thiều cùng xưng danh là Tứ đại công tử, tình cảm tất nhiên không phải bình thường. Một năm nay, mặc dù ngoài miệng hắn không nói, nhưng trong lòng cũng thấy nhớ,
vẫn luôn nghĩ đến ước hẹn lúc trước của bọn họ, cũng may… Mặc Thiển không để cho hắn phải chờ lâu.
Oản Oản đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại cẩn thận hỏi: “Vậy còn Trục Yên công tử?”
Tình Khuynh khựng lại một chút, chậm rãi thu hồi ý cười, trong mắt như thẹn như bi, cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài nói: “Chưa về.”
Oản Oản không muốn suy đoán phải chăng Tiêu Như Hề thật sự gặp chuyện gì không may, cũng không muốn đoán mò Trục Yên vì Tiêu Như Hề lại làm ra chuyện gì khiến Tình Khuynh khó chịu. Bọn họ là bạn tốt, là huynh đệ từng ở lúc nàng chưa tham gia vào, có thể giao sau lưng cho đối phương. Cho nên nếu cuộc sống ngày sau của Trục Yên không tốt, nói vậy Tình Khuynh cũng sẽ không dễ chịu, thậm chí sẽ vì một khoảng thời gian trước hắn mãnh liệt ngăn cản Trục Yên và Tiêu Như Hề qua lại, mà trong lòng kết thành vết sẹo áy náy.
“Chắc là có chuyện gì đó làm trì hoãn…” Không biết an ủi ra sao, đành phải đặt tay lên vai hắn, Oản Oản cười chuyển đề tài nói: “Chuẩn bị sắp xếp cho Mặc Thiển ra sao rồi, có cần phải đưa vào trong phủ không?”
Tình Khuynh tạm dừng trong chốc lát, sau đó khôi phục lại nói: “Không cần, hắn ở bên ngoài càng hũu dụng, ta sẽ bảo Nghiêm Chính chuẩn bị sẵn cho hắn.”
Kim Hạp Ngân Hạp cũng quen biết Mặc Thiển, tất nhiên vui vẻ khi hắn trở về, mặc dù có một đoạn thời gian bọn họ không gặp mặt, nhưng sau này đều ở nước Khởi, cũng đều dự định dốc sức vì Tình Khuynh, còn nhiều thời gian, sẽ có lúc được ngồi chung một chỗ, nhậu nhẹt uống rượu ăn thịt cùng nhau.
“Chủ thượng, sợ là trong cung sắp phái người tới, ngài nên chuẩn bị một chút đi.” Kim hạp vẻ mặt đầy vui mừng, nhưng hắn cũng không quên nhắc nhở.
Tình Khuynh gật gật đầu, đưa tay kéo Oản Oản, hắn phải về trong phòng đóng vai Thất hoàng tử hấp hối sắp chết, chắc hẳn vị mẫu hậu tốt kia, sẽ không bỏ qua thời cơ tốt bắt mạch bình an ở tết nguyên đán, sợ là đi theo ý chỉ, còn có thái y tâm phúc của Hoàng hậu trong cung, nếu hắn không chuẩn bị thật tốt, chỉ sợ không đánh lừa được.
Đi theo Tình Khuynh ra ngoài, ngồi chưa ấm mông, giờ phút này trong lòng Oản Oản cực kỳ chán ghét. Đám người trong cung này quả nhiên là mấy năm liên tục cũng không muốn người ta sống tốt, cứ liên tục thử này thử nọ. Thừa tướng thử xong, đến Hoàng hậu thử, Hoàng hậu thử xong, đến Hoàng thượng thử, Hoàng thượng thử xong, lại đến một đám huynh đệ như hổ rình mồi đến dò xét thám thính, cả viện thái y gần như chuyển đến ở tại trong phủ luôn rồi. Đây nếu không phải Tình Khuynh nhanh chóng học được chút y thuật, tay nghề của Tôn đại phu cao siêu, đã sớm bị thử đến ngọn nguồn rồi.
“Nàng đừng lo lắng, càng thử, trong lòng thái y chẳng những sẽ càng nản, mà Thừa tướng và Hoàng hậu cũng sẽ càng yên tâm với chúng ta, lần này giữ Vương thị và đứa bé kia ở lại trong cung, đó là có phản ứng tốt đối với vở kịch chúng ta diễn mấy ngày trước.” Dắt Oản Oản trở lại phòng ngủ, trên đường Tình Khuynh nhỏ giọng nói.
Mặc dù là trong dự kiến, nhưng Oản Oản vẫn cả kinh nói: “Quả nhiên đã giữ lại sao!”
Tình Khuynh cười, gật đầu nói: “Đúng là giữ lại, xem ra Hoàng hậu cũng biết ta sống không được lâu…”
Oản Oản giận hắn không biết giữ mồm giữ miệng, nhẹ nện hắn một cái, nói: “Ta cũng cảm thấy dạo gần đây, những cái đinh kia không còn sôi sục nữa, giống như không tìm thấy được cái gì hay ho, chán nản rồi.”
“Vậy cũng phải cẩn thận, đừng để bọn chúng đào hố cho chúng ta rơi vào.” Tình Khuynh cũng tùy miệng dặn dò thế thôi, với bản lĩnh của Oản Oản, thật ra hắn không hề lo lắng.
“Tiếp theo chúng ta nên thế nào?” sau khi lên tiếng đáp lại, Oản Oản hiếu kỳ nói, Vương thị bị giữ lại trong cung, là bước đầu tiên mà bọn họ thành công.
Tình Khuynh nắm tay Oản Oản, nhìn lên mái hiên cong vòm phía xa xa, cười ôn hòa nói: “Nếu Thừa tướng cùng mấy vị huynh đệ kia của ta thật nhàn rỗi, thế thì, nên tìm chút việc cho họ làm vậy.”
Đêm hôm đó, một nữ tử bước xuống từ trên thuyền, một thân quần áo ngắn bằng vải bố thô ráp, đầu tóc rối tung quấn lên thành một búi, đôi mắt thật to có chút vô thần nhìn người đi đường trên bờ, trong tay ôm chặt gói đồ đang khoác trên vai. Xuống thuyền cùng nàng, còn có vài người khác, nhìn qua đều là dân chúng sống trên bờ bên này, có đại nương tốt bụng đi đến cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi: “Nương tử là tới tìm người thân sao?”
Nữ tử kia đang mơ màng nhìn về phía trước, sau đó giống như bị giọng nói của đại nương kia dọa giật mình một cái, lúc này mới quay đầu, miễn cưỡng cười nói: “Đúng vậy, muốn hỏi làm sao đến được Nam Đô?”
Đại nương kia thấy nàng một thân một mình, trong lòng không khỏi thương hại nói: “Nương tử sao đi có một mình, nếu muốn đến Nam Đô, còn phải ngồi xe ngựa thêm vài ngày. Hay là thế này, nếu nương tử tin tưởng lão bà này, nương tử liền đến nhà của ta đi, ta lại nhờ người gởi thư đến người thân của nương tử ở Nam Đô, đến đây đón ngươi?”
Nữ tử kia phản ứng có chút chậm chạp cúi đầu, sau đó lắc đầu nói: “Không cần, ta tự đi.”
Nói xong, cũng không chờ đại nương lên tiếng, liền ôm gói đồ đi về phía trước, vị đại nương hảo tâm kia chỉ có thể đứng tại chỗ, thở dài nhìn theo nữ tử kia càng đi càng xa, trong lòng đoán là nữ tử này hẳn từng xảy ra chuyện xưa.