Đây là lần đầu tiên Oản Oản được gặp Hàn mỹ nhân, hôm nay bà ta mặc áo váy hồng nhạt, trên mép váy màu vàng nhạt là nụ hoa mẫu đơn chớm nở, cánh hoa màu đỏ nhạt rũ xuống từng giọt sương, chính là từng hạt Nam châu thượng đẳng kích cỡ lớn nhỏ, đôi giày thêu hoa mẫu đơn màu đỏ hồng đồng dạng ẩn giấu trong làn váy rộng, thỉnh thoảng cho người khác nhìn thấy nhiều hạt đá quý lóng lánh đính trên mặt giày. Thân trên khoác kiện thâm y vạt chéo có tay áo rộng, màu đỏ của quả lựu so với màu đỏ nhạt càng thêm phô trương nổi bật, hoa văn hình tròn vốn được đơn giản hóa từ hình hoa mẫu đơn, dùng sợi tơ nhũ đỏ ánh bạc thêu đầy toàn bộ vạt áo. Khi cùng đong đưa lay động với làn váy, khiến Hàn mỹ nhân đã hơn ba mươi tuổi có vẻ vẫn lả lướt thướt tha như xưa.
Oản Oản hơi nheo mắt, là bà ta, chính là nữ nhân trước đây được Hoàng hậu đưa vào cung, sau đó thành công câu dẫn Hoàng đế, giành được sủng ái, cũng làm hại Tình Khuynh lưu lạc tha hương, mẹ chết cậu vong, song đến tận bây giờ, bà ta ấy thế mà cũng trở thành nỗi họa lớn trong lòng Hoàng hậu, thật tức cười.
“Nô tỳ xin thỉnh an Hoàng hậu điện hạ, Hoàng hậu điện hạ Trường nhạc Vị ương.”
Hàn mỹ nhân duỗi đôi bàn tay được bảo dưỡng kỹ càng ra, mấy chiếc vòng ánh vàng nhỏ nhắn trên cổ tay theo động tác của bà ta mà rung động, phát ra âm thanh trong trẻo. Hoàng hậu ngồi trên sạp, nhìn tiểu nha đầu khi xưa hiện nay đã đến tuổi trung niên đang đứng trên điện, tuy nhìn qua thì thành kính quỳ lạy ở nơi đó, nhưng trong lòng bà hiểu rõ, ả nữ nhân này bất cứ lúc nào cũng dự định đớp mình một miếng, như con rắn độc nằm phục sẵn ẩn nấp trong góc tối nào đó.
“Đều là tỷ muội nhà mình, đứng lên đi.” ánh mắt Hoàng hậu vẫn luôn chăm chú vào bộ trâm cài chuồn chuồn bằng ngọc lưu ly trong như nước trên đầu Hàn mỹ nhân, một lát sau mới đảo mắt nhìn những người khác.
“Tạ Hoàng hậu điện hạ.” Sột sột soạt soạt, tiếng vải dệt ma sát vang lên hòa với tiếng trang sức chạm vào nhau, đám nữ nhân vừa mới tràn vào trong điện cũng nhao nhao tìm được vị trí ngồi xưa nay của mình, cẩn thận quy củ mà yên vị.
Oản Oản thấy họ đã ngồi xuống, liền đứng lên, đám thiếp thất của Lục hoàng tử trong điện cũng đều lục đục đứng lên, đứng dựa theo phân vị, bắt đầu từ phu nhân của Lục hoàng tử dẫn đầu, dựa theo phẩm cấp của các phu nhân trong điện mà đi đến thỉnh an.
“Nô tỳ/ tỳ thiếp xin thỉnh an Hàn mỹ nhân.”
Oản Oản đứng sau Lục phu nhân, khép mi buông mắt khom người xuống, người trước mặt không phải là Thánh nhân Hoàng hậu, không cần dùng lễ quỳ, vì vậy cũng khiến trong lòng nàng thoải mái một chút. Nhưng nhìn gần như vậy, kỳ thực Hàn mỹ nhân này cũng không phải là mỹ nhân gì, chẳng qua bộ dạng thật dễ nhìn mà thôi, nói thật, ngay cả ngũ quan cũng không bằng Hoàng hậu, chứ đừng nói tới so sánh với tướng mạo của Tình Khuynh tương tự Hiền phu nhân. Quả thật không hiểu nỗi ánh mắt Hoàng đế nước Khởi bị cái gì, cư nhiên lại nhìn trúng một nữ nhân khó nhìn, tâm địa lại xấu xa như vậy, khó trách cứ mãi bị nước Thần thu thập.
“Mau mau đứng lên, đều là người trong nhà, làm sao lại khách khí như vậy, Lâm nhi nhà ngươi hôm nay không vào cung, là tiểu vương chủ tương lai sao?” Hàn mỹ nhân ngữ khí nhu hòa, thanh âm kiều mỵ, cả người tản ra một loại khí chất khiến người khác muốn gần gũi, giống như bà ta đều có thể bao dung bất luận thứ gì.
Oản Oản cười thầm, phỏng chừng lão Hoàng đế chính là thích cái loại tỷ tỷ tri tâm này.
Tuy Hoàng hậu và Hàn mỹ nhân tranh đấu gay gắt đã không ít năm, nhưng trên mặt Lục phu nhân cũng không hiển lộ, ngược lại thân thiết nói: “Nha đầu kia hôm trước đổ bệnh một trận, lúc lạnh lúc nóng, hôm nay vừa mới khá hơn một chút, cũng sợ con bé lại bị dính gió lạnh, nên không dẫn đến ạ.”
Hiển nhiên Hàn mỹ nhân mi mang sầu lo, nói: “Vậy nên cẩn thận một chút, thời tiết càng ngày càng khó chịu, cứ luôn đổ mưa, đứa bé lại luôn yếu ớt, vậy nên cần phải trông nom cẩn thận mới được.”
“Dạ.” Lục phu nhân cười hì hì, cũng ưng thuận đáp lại.
Nói tiếp vài câu, Lục phu nhân lại dẫn mọi người đi tới bên dưới tay phải của Hoàng hậu, thỉnh an nói: “Nô tỳ / tỳ thiếp thỉnh an Lý mỹ nhân.”
Lý mĩ nhân trước mắt, rõ ràng lớn tuổi hơn Hàn mỹ nhân, hẳn cũng xấp xỉ Hoàng hậu. Nghe Tình Khuynh nói, trước đây bà ta từng có một đứa con trai, chính là trưởng tử của Hoàng đế, lúc trước rất được Thánh nhân yêu thương, đáng tiếc không hiểu cớ sao lại chết yểu, chỉ còn lại duy nhất một vị trưởng công chúa, đã gả ra ngoài nhiều năm. Nhưng bởi vì trưởng công chúa là công chúa được Hoàng đế yêu thương nhất, nên ngay cả phong hào cũng không giống với những công chúa khác. Những công chúa khác trước khi xuất giá đều không có phong hào, mãi đến khi xuất giá mới dựa theo tên đất phong mà đặt tên. Mà phong hào của trưởng công chúa cũng được đặt theo ý tốt, tên viết Trường Nhạc: yên vui lâu dài, có thể thấy được Hoàng đế lúc đó rất dụng tâm. Cho nên tuy Lý mỹ nhân tuổi lớn sắc tàn, lại không có con bên cạnh, cũng không có nhiều người dám động đến trên đầu bà ta.
“Không cần đa lễ, nhìn đám cô nương các ngươi xinh tươi như hoa vậy, hẳn là Hoàng hậu tỷ tỷ cũng cảm thấy vui mừng rồi.” Lý mỹ nhân nói chuyện cũng rất dễ gần, một thân thâm y màu đỏ tía phối hợp với áo váy cùng màu, trên y phục ngoại trừ hoa văn trên vải dệt ra, trên mép váy chỉ thêu lên ít hoa văn mây, còn lại đều là trắng trong thuần khiết, trang sức trên đầu bà cũng tương tự, vài bông hoa quế nho nhỏ bằng vàng ra, cũng chỉ cài thêm đôi trâm cài bạch ngọc.
“Đúng thế, ta cũng thích ngắm nhìn các tiểu cô nương còn đương tuổi xuân thì a.” Nữ tử ngồi bên dưới Hàn mỹ nhân che khăn cười sang sảng, tuổi không lớn lắm, một thân thâm y áo váy màu hoa anh thảo làm tôn lên làn da trắng nõn, so với tuổi thật còn nhỏ hơn vài phần, trên đầu đeo trâm ngọc hình nai con trông rất khác biệt mới mẻ, lại phối hợp với vài trâm thoa hình lá cây, càng tăng thêm vẻ hoạt bát linh động.
“Nô tỳ/ tỳ thiếp xin thỉnh an Trương mỹ nhân.”
Người ta đã lên tiếng, Lục phu nhân đương nhiên cũng dẫn đầu đám người Oản Oản đi qua hành lễ. Nhắc tới Trương mỹ nhân, cũng là một người có thủ đoạn, thoạt nhìn thì ngay thẳng trong sáng đấy, kỳ thực trong lòng quanh co uẩn khúc không kém những nữ nhân kia, bằng không trong những người mới tiến cung, làm sao chỉ có duy nhất nàng ta là sinh được con trai, tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng đã trụ vững rồi, đứng hàng thứ mười (Thập hoàng tử), năm nay tám tuổi.
“Được rồi, được rồi, thế nào chúng ta cũng làm họ mệt chết mất, vợ lão Lục nhanh chân đi đến thỉnh an mẹ chồng ngươi đi, tránh cho cổ nàng ta đỡ phải kéo dài quá.” Miệng cười nói như không hề kiêng kẽ, Trương mỹ nhân như có như không nhìn về phía Tiền lương nhân ở đối diện, vẻ mặt biểu lộ như không có tâm cơ.
Nếu Trương mỹ nhân đã nói như
thế, những người được thỉnh an sau đó tất nhiên cũng không tiện hàn huyên, nhờ vậy mà đám người Oản Oản cũng nhanh hơn. Cũng khiến Oản Oản nhanh chóng nhớ kỹ mọi người trong điện.
Tiếp theo Trương mỹ nhân đi xuống, là Mạnh mỹ nhân, tuổi lớn hơn so với Trương mỹ nhân một chút, lại không có phúc khí như Trương mỹ nhân, dưới gối chỉ có một vị công chúa, vừa qua mười tuổi, cách vài năm nữa là được xuất giá cho đất phong. Chỉ là tính cách, Oản Oản thấy không biểu lộ ra nhiều, dường như nhu nhu nhược nhược, nhưng sống lưng thẳng tắp, như có chút quật cường, cũng không phải là người thích nói chuyện.
Tách khỏi Mạnh mỹ nhân, Lục phu nhân bước lên trước một bước thỉnh gia lễ xong, mới cùng mọi người hành cung lễ. Oản Oản lập tức hiểu ra, vị trước mắt này, chính là biểu muội của Hoàng hậu, mẹ chồng Lục phu nhân – Tiền lương nhân. Trước khi chưa thấy bà ta, trong lòng Oản Oản tưởng tượng về ba ta rất nhiều, dù sao cũng là biểu muội của Hoàng hậu, lại sinh hạ Lục hoàng tử, dù thế nào ắt cũng có chút tư sắc. Nhưng vừa nhìn thấy người thật, Oản Oản bỗng nhiên liền hiểu rõ, vì sao Tiền lương nhân tuy sinh được Lục hoàng tử, lại vẫn ở tại địa vị lương nhân, bị xếp dưới cả Trương mỹ nhân. Không phải bà ta không xinh đẹp, nói thật ra, ngũ quan dáng dấp còn tinh tế nhỏ nhắn hơn cả Hàn mỹ nhân, nhưng làn da lại quá đen, điều này ở một đất nước xem màu trắng là thẩm mỹ như nước Khởi mà nói, quả thực là một loại phong tình quyến rũ riêng của dị quốc. Không hiểu có phải Hoàng hậu không tìm được ai hay không, bằng không tại sao lại đưa vị hắc cô nương này tiến cung, lại còn mưu toan lật đổ Hàn mỹ nhân. Hiện nay Tiền lương nhân còn có một trai một gái, không biết phải chăng Hoàng thượng có khẩu vị nặng, hay là nể mặt mũi Hoàng hậu và Chu gia đây.
Tiền lương nhân tuy ỷ vào bản thân là mẹ chồng Lục phu nhân mà lải nhải vài ba câu, nhưng dù sao cũng còn có Hoàng hậu ngồi trên đó, trên danh nghĩa bà ta cũng không được xem là mẹ chồng chính thức của Lục phu nhân, cho nên chỉ chốc lát sau, liền không nói nhiều thêm nữa.
Ngoài Tiền lương nhân ra, kỳ thực trong đám lương nhân còn có Chu lương nhân là tộc muội của Chu thị, cùng với Thái lương nhân là cháu gái trong tộc của Thái phu nhân, lại thêm tộc muội Hàn lương nhân của Hàn mỹ nhân. Nhưng bởi vì Chu lương nhân ngày hôm trước bị nhiễm phong hàn nên không tới, Thái lương nhân và Hàn lương nhân lại đồng thời mang thai, cũng đều cáo nghỉ không tới.
Cuối cùng trong điện chỉ còn lại hai bát tử*, là Tăng bát tử mẹ đẻ của Tứ hoàng tử và Tào bát tử mẹ đẻ của Thập nhị hoàng tử. Bởi vì thân phận của họ hèn mọn, vốn là không có tư cách lên điện thỉnh an, nhưng họ đều sinh hạ được hoàng tử, nên Hoàng hậu liền đặc biệt cho phép họ yết kiến. Chẳng qua thân phận của Lục phu nhân và Oản Oản cao hơn họ, nên không cần hành lễ, chỉ hơi khom người là được.
(* bát tử: tên gọi ‘thị thiếp’ của hoàng đế thời Tần, Hán)
Cứ loanh quanh dạo một vòng như thế, thắt lưng của Oản Oản cũng muốn mỏi nhừ, không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn: may mà bát tử, thất tử, trường sử, thiếu sử cũng không đến cả, bằng không trong điện này phỏng chừng đã chen chúc đầy ắp rồi. Không biết lão Hoàng đế này có nhiều nữ nhân như vậy làm gì chứ, không biết có nhớ rõ hết được không.
“Thái phu nhân hôm nay lại không đến sao?” Hoàng hậu bưng chén trà, biết rõ còn cố ý hỏi.
Hàn mỹ nhân ẩn ẩn trong chúng phu nhân ngẩng đầu, tự nhiên đáp: “Thái phu nhân cảm thấy thân thể không được khỏe lắm, hôm nay lại là giới trai*, cho nên sẽ không đi lại, đặc biệt bảo muội muội đến xin phép.”
(*giới trai: ý chỉ hòa thượng hay ni cô hoàn tục, hoặc nói những người theo chủ nghĩa ăn chay không hề xuất hiện ra ngoài.)
“Thôi được, coi như là lệ thường rồi.” Hoàng hậu gật gật đầu, việc này liền buông xuống.
Oản Oản ngồi ở nơi cách Hoàng hậu thật xa, lỗ tai dựng thẳng lên, nhớ tới vị Thái phu nhân kia chính là người duy nhất thân thiết với Hiền phu nhân nhất – mẹ đẻ của Tình Khuynh. Nhưng tuổi bà đã lớn, lại chỉ sinh một vị công chúa, gần như đã rất lâu rồi không xuất hiện ở trước mặt người khác. Nhưng nếu nói Thái gia đã hoàn toàn đứng ngoài vòng tranh đấu trong cung, thì Oản Oản lại không tin, bằng không trong cung như thế nào còn có một tiểu Thái thị, lại còn mang thai, phân vị lại còn cao hơn cả hai bát tử sinh được Tứ hoàng tử và Thập nhị hoàng tử kia chứ. Cũng không biết Thái gia đến tột cùng là có điều lệ gì.
“Khụ khụ…” tiếng ho khan được cố gắng ém nhẹm lại, trên đại điện phát ra không rõ ràng, Oản Oản quay đầu nhìn sang, ngẫm nghĩ một chút, người kia dung mạo bình thường, y phục hơi cũ, hình như là Tăng bát tử mẹ đẻ của Tứ hoàng tử. Nữ nhân kia rõ ràng nhỏ tuổi hơn Hoàng hậu, thế mà thoạt nhìn lại già hơn nhiều, còn giống như là có bệnh, ngay cả trên mái tóc đen lại ẩn ẩn có sợi tóc bạc trộn lẫn.
Bất giác, Oản Oản cảm thấy Tăng bát tử thật đáng thương, Tăng gia không giống Tào gia, cũng không phải là tân quý, chỉ là lúc trước tuyển tú, vì bộ dạng của bà ta không tệ nên được tuyển vào hoàng cung. Phụ thân bà ta hình như chỉ là Huyện thừa của một phương, hiện nay không biết còn tại thế hay không. Nói vậy, nếu không phải bà không khiến người chú ý, tại lúc thừa sủng sau lại nhanh chóng thất sủng, sợ là ngay cả Tứ hoàng tử cũng không sinh ra được, chứ đừng nói có thể sống đến hôm nay. Nhưng chính vì như vậy mà sau khi Tứ hoàng tử sinh ra, mới không được chăm sóc tốt, nếu không cũng sẽ không té gãy chân ngay lúc còn nhỏ như vậy, hiện nay lại đến nơi đất phong xa xôi mà sống tiếp cuộc đời còn lại. Chỉ sợ, Tăng bát tử muốn gặp lại con trai, e là đời này khó khăn…
“Các vị hoàng tử điện hạ yết kiến thỉnh an.” thái giám Hoàng môn ở cửa lại một lần nữa truyền lời.