Một buổi sáng ở Minh Thành đầy gió và tuyết, giữa mùa đông là thời điểm tuyết rơi càng dày hơn, ở các gia đình hầu hết đều sẽ có lò than sưởi ấm, áo lông cáo dày cộm, riêng chỉ có trong ngục là chẳng có cái gì...
Lương Tam Bảo sau khi bị tra khảo thì được ném trở về nhà lao, hiện tại đang nằm im một chỗ gặm nhấm cơn đau. Nếu là ngày thường thì ánh nắng mặt trời có thể thông qua ô gạch nhỏ chiếu vào, nhưng hiện tại là mùa đông, tuyết trắng rơi dày, ngay cả một tia sáng cũng chẳng có mà chiếu, cả ngày lẫn đêm cũng chỉ có từng cơn gió rét buốt thổi vào.
Trong lúc hắn đang mơ màng nhắm mắt lại thì văng vẳng bên tai là tiếng gào khóc vô cùng thảm thiết của những người thân nhất của mình, thê tử, cha mẹ, nhi tử,...
Lương Tam Bảo còn nhớ rất rõ lồng ngực hắn đau đớn vô cùng khi mà cố gắng cách mấy cũng không thể chạy tới chỗ của những người thân trong gia đình mình. Cuối cùng, khi hắn chạy hụt một bước thì đã ngã sấp mặt trên đường, ngẩng đầu lên thì phát hiện trước mặt mình không còn ai nữa, thay vào đó lại là cái bóng của một nam tử khoác một chiếc quan bào màu đen, viền đỏ, thêu hình vân mây đặc trưng nổi lên bằng chỉ bạc.
Đây chính là dáng dấp mà Lương Tam Bảo gặp lần đầu tiên của người đó, lúc đó hắn đang trên đường hồi kinh để phụng mệnh Đệ nhị đế. Khác với hai vị vương gia còn lại luôn luôn búi tóc gọn gàng, người này thỉnh thoảng sẽ xõa tóc xuống tạo cho người nhìn cảm giác rất mơ hồ...
Với vẻ ngoài mỹ mạo như vậy, nếu hắn không có vương phi, cùng với việc sức khỏe yếu kém mà thái y chẩn mạch từ nhỏ tới lớn khẳng định mồn một... thì nói hắn là nữ giả thành nam... Lương Tam Bảo cũng tin...
Giật mình sau cơn mê ngắn, Lương Tam Bảo phát hiện ngồi trước mặt mình là một người, người đó đang nghiêm chỉnh ngồi lặng nhìn hắn. Dáng dấp này có hóa thành tro Lương Tam Bảo vẫn nhận ra.
"Vương... gia..."
Lương Tam Bảo khàn khàn lên tiếng, từng đợt đau rát cổ họng, hắn vừa phải chịu khổ hình uống bảy chén nước sôi, cổ họng hiện tại đã bị tổn thương nghiêm trọng, ăn uống gì cũng không được, nói chuyện càng khó khăn, nói được tròn một câu có biết bao nhiêu khó khăn.
"Vương gia... ngài... tính kế ta...?"
Thấy Tư Phàm không đáp lại thì Lương Tam Bảo hoảng hốt, gắng gượng ngồi dậy đối mặt với nàng, "Vương gia... người... người thân... của ta..."
Tư Phàm lúc này mới lạnh giọng hỏi, "Ngươi còn cần bản vương lo cho họ sao? Trước khi tới lễ hội, chẳng phải ngươi đã đưa thê tử cùng con gái của mình rời kinh thành rồi sao?"
Trong mắt Lương Tam Bảo thoáng hiện lên vẻ kinh hãi, "Vương gia... Ngài là người... tàn nhẫn... Ngài... hãy tha..."
Tư Phàm không biểu hiện gì trước câu trách móc của Lương Tam Bảo, nàng hỏi lại, "Ngươi là đang trách bản vương vì đã đẩy ngươi vào con đường bất trung sao?"
Lương Tam Bảo ngửa cổ lên trời, thở ra từng đợt khó khăn nói, "Vương gia, Lương mỗ tuy xuất thân là người ở tầng đáy cuối cùng dưới cánh tay của Chu Vương, nhưng người có thể tận dụng khả năng của ta... lại chính là ngài. Ta cảm kích ngài. Ta... chẳng qua là tự cảm thấy đạo nghĩa làm người của mình... đang trở nên mục rữa..."
Đôi mắt hẹp dài của Tư Phàm thoáng híp lại thêm một chút, lãnh đạm hiện lên chút sát ý, dù hiện tại đang là ban ngày, nhưng trong không gian tĩnh lặng nơi lao ngục, giọng nói trầm thấp như tiếng chuông ngân của nàng lại vang lên chẳng khác nào đánh động vào đêm tối tĩnh mịch khiến người nghe sợ hãi.
"Điểm giao nhau giữa quận Tĩnh Nhàn và quận Nhất Xuân, Chu Vương thỉnh thoảng sẽ lệnh cho một vài người bí mật ra ngoài cướp đoạt dân nữ về phủ sủng hạnh. Năm xưa nếu thê tử của ngươi trong lúc bỏ chạy không vô tình bước sang quận Tĩnh Nhàn của bản vương thì e rằng phu thê ngươi đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi. Ngươi vẫn cho rằng mình phục vụ cho bản vương là đang làm việc bất trung hay sao?"
"Ta biết được hoàng thất giao tranh thì khó tránh có nhiều bên máu đổ...", Lương Tam Bảo thở hồng hộc vì cơn đau trên người lại tái phát, hắn cố gắng gằn giọng nói tiếp, "Nhưng kể từ khi ta được Chu Vương xem trọng, hắn cũng chưa từng bạc đãi gia đình ta..."
Ngài không chỉ bắt ta bất trung, mà còn khiến ta rơi vào vũng bùn bất nghĩa...
Tư Phàm nhìn Lương Tam Bảo có chút oán giận hiện lên trong ánh mắt sòng sọc nhìn mình, nàng nhếch lên khóe môi, lạnh lùng nhìn hắn, cười nhạo bảo, "Ngươi giống y như chủ nhân của ngươi vậy, tâm lý yếu."
Bị Tư Phàm nhạo báng một câu, Lương Tam Bảo có chút tức giận quát khẽ.
"Vương gia, ngài lợi dụng tính mạng của vợ con ta, bắt ta phải hiến kế sách mà ngài đã bày ra cho Chu Vương nhảy vào...
Từ việc dùng tay ta, mượn danh của Chu Vương thuê bang phái giang hồ ám sát bệ hạ, bang phái giang hồ vốn làm việc vì tiền, không hề đáng tin, nếu có lợi ích khác to lớn hơn thì bọn chúng chắc chắn sẽ khai ra danh tính kẻ thuê sát thủ là Chu Vương.
Ngài làm như vậy vì biết rõ người được bệ hạ tin tưởng giao cho nhiệm vụ theo dõi quá trình điều tra những vụ việc xảy ra xung quanh hoàng thất không ai khác ngoài Sùng Vương, mà Sùng Vương lại chính là người mà ngài không thể điều khiển được.
Đến việc bảo ta sai khiến chính bọn Hoành Mãng này đi hành thích Phúc Diệp Công chúa để giải vây cho chính mình, làm cho thế cục xoay một vòng khiến ai ai cũng đều mất đi phương hướng, cuối cùng hướng sự nghi ngờ tới chỗ Chu Vương.
Rồi sau khi Chu Vương bị nghi ngờ lại bảo ta hiến kế cho hắn mở rộng lễ hội mùa đông, rất rõ ràng lộ rõ ý muốn móc nối thế lực của hắn, đồng thời còn bảo hắn bỏ ra hàng vạn kim ngân để làm lễ hội thêm xa hoa, tượng vàng tượng bạc chất đầy khiến người nhìn gai mắt. Hành xử thiếu chuẩn mực làm Sước Thái sư trở mặt, ám sát Mệnh phụ làm Mạnh Quận công quay lưng.
Sau này chỉ cần Phúc Diệp Công chúa đứng lên tố cáo sát thủ ám sát mình là người của bang Hoành Mãng, kết hợp với Sùng Vương vạch ra những chuyện trong cấm uyển cũng là do bang Hoành Mãng làm ra. Mà bang Hoành Mãng làm việc cho ai? Cho Chu Vương...
Cuối cùng dâng đến trước mặt bệ hạ chính là một đống tội trạng này, đưa Chu Vương vào tử tội bất trung – bất hiếu – bất nhân – bất nghĩa. Thế lực Chu Vương bị gãy đoạn không ai dâng sớ bao che, kết cục của hắn còn có con đường nào ngoại trừ đường chết?"
Nói tới đây, Lương Tam Bảo có chút mất sức ho nhẹ một tiếng, hắn lại khóa lấy Tư Phàm, nhạo báng lại nàng.
"Cái mà ta muốn nói là, kế sách của ngài vẫn còn chưa thành công. Ngài sẽ phải làm thế nào để Sùng Vương nhân nghĩa đầy mình đứng ra vạch tội Chu Vương đây? Nếu như bây giờ, ta đem tất cả những chuyện kia nói ra hết với Sùng Vương, ngài có nghĩ tới chính mình cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục hay không?"
Lương Tam Bảo lại cười khẩy một tiếng.
"Ở lễ hội đó, ngài biết rõ ta có bất mãn trong lòng, sẵn dịp ta không thể hồi kinh được bởi vì vướng bão tuyết, hôm sau ngài liền lợi dụng chính ta để nhử Sùng Vương đi nơi khác, đưa ta vào ngục tù... Người đã tính kế Sùng Vương, làm cho Sùng Vương hiểu lầm Chu Vương, chính là ngài... Ta bảo ngài là người tàn nhẫn, chẳng lẽ sai hay sao?"
Lương Tam Bảo nói xong hết tất cả mọi chuyện giấu kín trong lòng, nghĩ mình thành công uy hiếp Tư Phàm nên vô cùng hả hê.
"Bây giờ ta cũng nắm điểm yếu của ngài, ngài có thể làm gì ta?"
Tư Phàm hẹp mi mắt nhìn Lương Tam Bảo, nhàn nhã nghe hắn nói hết, cúi đầu cười cười, bộ dáng âm hiểm làm cho lòng Lương Tam Bảo khẽ run lên từng đợt. Đôi mắt dạ phượng tà mị của Tư Phàm trong ánh sáng mập mờ của ngục tù hiện rõ ra nét quỷ quyệt vốn có, nàng u lãnh cất tiếng nói.
"Lương đại nhân, ngươi nghĩ ngươi đưa gia đình rời thành rồi thì có thể thoải mái ở đây đe dọa bản vương sao?"
Nhìn thấy nét hoảng loạn trong mắt của Lương Tam Bảo, ngữ điệu của nàng có chút biến chuyển, nàng kề mặt sát gần tai hắn, bóp giọng hơi méo đi mà cười.
"Bản vương khác với Chu Vương, Chu Vương chỉ biết nhìn gần mà không biết nhìn xa, hắn chỉ biết nhắm tới các vị đại thần quyền cao chức trọng mà móc nối, vừa tốn sức vừa có tỷ lệ thành công không cao. Bản vương thì khác, người của bản vương gần một nửa chính là các quan lại ở các vùng xa xôi. Người bình thường nhìn vào luôn nói bản vương tâm phúc ít ỏi, nhưng thực tế tâm phúc của bản vương ở xa, không ở gần. Lương đại nhân, ngươi nói xem, vợ con của ngươi có thể trốn tới nơi hoang vu nào là đủ xa đây?"
Giữ Phúc An trong tay là để làm gì? Chính là để phái hắn tới những nơi xa xôi như vậy để móc nối với các thế lực ở xa. Quan lại ở xa không phải ai cũng hay biết về thân phận của Phúc An. Ở càng xa kinh thành càng dễ làm việc hơn, tiền bạc, lương thực, nhân lực dưới tay Ung Nhị Vương đều từ những vùng này mà có được. Mỗi năm như vậy đều làm cho các vị quan lại ở các huyện đó thu về rất nhiều lợi lộc, nhưng bọn họ đều theo lệnh của Ung Nhị Vương, chỉ giao đúng số cống phẩm cần thiết cho triều đình thôi, không nhiều hơn cũng không ít đi, đủ để Đệ nhị đế không tước chức quan của bọn hắn, mà lại làm cho vùng đất bọn hắn cai quản sung túc và giàu có hơn từ những phần dư dả kia.
"Ở yên đó, chờ đợi mệnh lệnh."
Đây chính là mệnh lệnh duy nhất là Ung Nhị Vương giao cho các vị quan lại đó.
Thử xem, nếu bây giờ nàng nói một lời xuống, bọn chúng có sống chết lập công để gây ấn tượng với nàng hay không?
Lương Tam Bảo rét run cả người, văng vẳng trong tai là giọng cười cao thấp khó phân của Tư Phàm. Điên rồi, Ung Nhị Vương này đúng là điên rồi. Vì sao tầm mắt của hắn nhìn lại không giống người bình thường? Vì sao hắn lại giống một kẻ điên loạn như vậy? Giọng cười này là của nữ hay của nam? Hắn là người hay là quỷ?
Một bàn tay mảnh khảnh đặt mạnh lên vai Lương Tam Bảo khiến hắn giật bắn người, hai tròng mắt hắn dại cả đi nhìn chằm chặp vào gương mặt khủng khiếp của Ung Nhị Vương, chờ đợi lời tiếp theo mà nàng sắp nói.
Tư Phàm đột nhiên dập tắt đi vẻ mặt dọa người kia, nàng trở về nụ cười nhàn nhạt mà có chút ngọt ngào khó đoán, phủi phủi đi chút bụi bặm trên vai áo Lương Tam Bảo, nói, "Lương đại nhân, bản vương còn một việc muốn nhờ ngươi thay ta hiến kế cho Chu Vương. Làm xong việc này, nhiệm vụ khi còn sống của ngươi xem như kết thúc!!"
Hoàn Hoàn đứng bên ngoài cửa ngục, thấy Tư Phàm bước ra ngoài thì lập tức khoác lên vai nàng một cái áo choàng xám tro rồi bung dù che đi hơn một nửa gương mặt nàng, bước đi phía sau tấm lưng trầm buồn kia của Tư Phàm, Hoàn Hoàn đau lòng liền an ủi.
"Vương gia, sau này ngài đừng đến những nơi này nữa, ngài không nên nhìn thấy máu tanh bẩn thỉu ở dưới đó, sau này cứ để Hoàn Hoàn đến nói chuyện với bọn hắn là được."
"Ta không tới thì sẽ không biết hắn có bao nhiêu thống hận với mình.", Tư Phàm đi trước, thanh âm trầm trầm cất lên, cũng chẳng nhìn ra nàng đang có biểu cảm gì.
"Cuộc đời của hắn luôn nghĩ là mình làm đúng, hắn luôn nghĩ nhân nghĩa của hắn vì ngài mà tan nát, nhưng hắn lại không biết, ngài lúc nào cũng phái người tới uy hiếp gia đình hắn, chính là để khiến cho người của Chu Vương không tiện xuất hiện lôi thê tử của hắn đi một lần nữa. Vương gia, lúc nãy chẳng lẽ ngài cũng không muốn để hắn biết người mà hắn mang lòng ăn năn là Chu Vương, lại chính là kẻ vừa mới phái sát thủ đi bắt giết vợ con hắn, còn ngài mới chính là người ngăn lại đám sát thủ đó sao?"
Hoàn Hoàn oán hận truy hỏi, vương gia lúc nào cũng tỏ ra mình là người nguy hiểm như vậy hết, làm cho nàng tức chết đi được.
Tư Phàm nghe Hoàn Hoàn ai oán một đoạn đường từ nhà ngục cho tới khi ra tới xe ngựa nàng mới nhàn nhạt đáp, "Hắn muốn nghĩ sao thì nghĩ, người chết thì còn có thể oán được bao lâu?"
Xe ngựa của Ung Nhị Vương đứng nép một bên cổng cung nhỏ, nhìn ra xa có thể thấy chiếc xe ngựa màu xám tro của Chu Vương đang chậm rãi nhập cung từ cổng lớn, nàng thâm thúy nhìn xe ngựa của hắn khuất rồi mới từ từ bước lên xe ngựa của mình, trước khi rũ màn xuống còn dặn dò thêm.
"Gia đình của Lương Tam Bảo, ngươi bảo người hộ tống họ đến vùng an toàn, càng xa càng tốt, đừng để người của Chu Vương tìm thấy."
"Tuân lệnh vương gia.", Hoàn Hoàn nhận lệnh, lập tức quất roi vào mông ngựa, chiếc xe ngựa liền phóng đi nhanh như một cơn gió rời khỏi hoàng cung, nháy mắt đã biến mất dưới lớp tuyết dày.
------
Sau khi lệnh phong tỏa Thần Mạc Các được gỡ bỏ, mọi sinh hoạt trong nhà cũng trở về bình thường, tuy nhiên có một số chuyện xảy ra ở bên ngoài lại trở nên khác biệt hơn một chút. Nguyên nhân là bởi vì sau khi lễ hội mùa đông qua đi, câu chuyện về nhan sắc mềm mại như sương, lả lướt như tuyết, lại cương liệt thanh khiết như ngọc của nữ tôn độc nhất của tộc Chiến Thần đã vang xa vạn dặm.
Chính vì thế, chỉ đợi lệnh phong tỏa bị gỡ bỏ đã có rất nhiều người tìm đến Thần Mạc Các để thăm hỏi Mạc Thanh Trần, trong đó có không ít các thế gia vọng tộc tìm đến nhằm thể hiện rõ quan điểm chính trị với nàng. Bất quá Mạc Thanh Trần biết rõ, họ lấy lòng nàng thì ít, lấy lòng tộc Chiến Thần thì nhiều.
Đừng nói vụ việc nghĩa quân Bạch Vũ lần trước tạo nên thanh thế lớn thế nào, lần này tuy phiến loạn Tát Xích Na - Dĩ Án chưa đem về tin tức nào khả quan, nhưng chỉ dựa vào việc viện binh đã được phái đi Vân Thành mấy hôm trước thôi thì cũng đủ để thấy được khả năng tộc Chiến Thần chiến thắng là cực kỳ cao. Tới lúc đó khó có thể nói trước được tộc Chiến Thần có một lần nữa trồi lên từ đống tro tàn hay không?
Các thế gia vọng tộc, các đại thần văn võ trong triều đình dường như đã trở nên sợ hãi khi nghĩ tới việc tương lai tộc Chiến Thần sẽ một lần nữa vùng dậy nên bọn hắn liền tìm cách tát gió theo mưa trước. Chỉ đáng tiếc Vân Thành cách quá xa, lại đang có phiến loạn gây sự nên bọn người này không có lá gan mang bảo vật tới đó, nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn mỗi cách nịnh nọt nữ tôn quý báu của tộc Chiến Thần trước mà thôi.
Suốt ba ngày, hàng trăm rương lễ vật được xếp thành hàng trước cửa lớn của Thần Mạc Các dài cả con phố, nhưng cửa lớn một chút cũng không hề hé mở, đóng im lìm suốt ba ngày ba đêm khiến biết bao nhiêu người đại diện của các phủ đệ khác đỏ mắt ngóng chờ, Mạc Thanh Trần nghe kể về tình hình chật kín người ngoài cửa mà chỉ có thể lắc đầu cười cho qua chuyện, ngay từ khi hay tin lệnh phong tỏa được gỡ bỏ thì nàng đã ra lệnh cho Thanh Loan và Thanh Tâm từ chối toàn bộ các cuộc gặp mặt không quan trọng.
Vậy các cuộc gặp mặt quan trọng trong mắt nàng chính là gì? Chính là Hoàng đế.
Kể từ khi nàng bị buộc phải rời Vân Thành để vào kinh diện thánh, Hoàng đế liên tục mấy lần thất bại trong việc phán tội nàng cùng gia tộc. có lẽ một phần may mắn là nhờ chiếc mặt nạ mà nội tổ phụ bắt nàng đeo mới khiến cho những kẻ có ý đồ xung quanh khó lòng tiếp cận, nhưng bây giờ thì rõ là không còn gì cản trở nữa, có lẽ sắp tới nàng sẽ bị cuốn vào không ít rắc rối vì gương mặt này. Để đề phòng chính mình trở thành công cụ tranh đoạt của hoàng thất Minh Thần tộc, nàng cần phải nghĩ ra kế sách gì đó để không bị đưa vào ngõ cụt...
Thanh Tâm lúc này từ ngoài chính viện bước tới đình viện nơi Mạc Thanh Trần đang ngồi, nghiêm mặt nói, "Tiểu thư, ngoài cửa có tiếng trống rất to, át cả tiếng kêu cửa của các thế gia vọng tộc khác. Ta tò mò nên hé cửa ra xem thử, người đoán là ai tới?"
Mạc Thanh Trần thầm nghĩ, chắc chắn không phải là Tư Phàm vì nàng ấy không phải người khoa trương như vậy, Sùng Vương thì không có lý gì lại làm như thế, nếu là Hoàng đế thì Thanh Tâm cũng đã không thể bình tĩnh đánh đố nàng. Nghĩ đoạn, nàng nhàn nhạt đáp.
"Là Chu Vương..."
Thanh Tâm mỉm cười, "Tiểu thư thật thông minh."
"Cũng chỉ có mỗi Chu Vương là có đủ gan phô trương thanh thế, chèn ép các thế gia vọng tộc khác như vậy thôi.", nàng cười, "Thế, hắn tới đây... là để tặng lễ vật sao?"
Thanh Tâm cười, "Tỷ tỷ lúc nãy có trèo lên mái nhà nhìn xuống đường, bình thường người ta mang tới hai xe lễ vật xem như chào hỏi là tốt rồi, nhưng quản gia của Chu Vương phủ lại đem tới tận mười xe lễ vật xếp kín cửa Thần Mạc Các, ngăn cách toàn bộ những thế gia vọng tộc khác ở phía sau, đúng là không xem ai ra gì..."
Một cơn gió nhè nhẹ thổi vào đình viện nơi Mạc Thanh Trần đang ngồi, đánh động vào hai viên lục lạc nhỏ xíu được treo trên chuôi kiếm của nàng, tạo ra âm thanh nho nhỏ êm tai và ngọt ngào hiếm thấy, làm cho nàng chợt nhớ tới gương mặt gần trong gang tấc của Tư Phàm, mi mắt chạm nhau, hơi thở mang theo hương quỳnh thơm ngát bao phủ toàn bộ cơ thể nàng, nàng ấy dịu dàng mà bá đạo, tuyên bố với nàng rằng:
"Nàng nhớ kỹ, nàng đã nhận vật quý báu nhất của ta rồi, nàng không được phép nhận đồ của kẻ nào khác nữa!!"
Mạc Thanh Trần chớp mắt một cái nhìn xuống ấm trà nghi ngút khói trên bàn, chợt ngẩn ra một chốc lại lập tức cười rộ, "Ta không nhận. Đuổi hắn về."
Thanh Tâm thoáng ngạc nhiên, tiểu thư nàng đột nhiên cười đến thập phần xinh đẹp như vậy, chắc chắn là do nghĩ tới Ung Nhị Vương rồi. Nhưng mà những người khác đến tặng đồ thì tiểu thư chỉ bảo đơn giản là không nhận, riêng Chu Vương thì lại hạ luôn lệnh đuổi về, tiểu thư đúng là cương liệt bá đạo, loại nét tính cách này từ nhỏ đến giờ Thanh Tâm chưa từng thấy tiểu thư thể hiện ra ngoài, làm cho Thanh Tâm vừa cảm thấy thích thú vừa cảm thấy lạ lẫm.
Nữ nhân khi yêu đúng là chẳng khác nào đang khai mở một con người mới của chính mình. Tiểu thư là người hiền lành cũng có thể trở thành người bá đạo như vậy, thêm được một nét lửa nhiệt bừng bừng làm cho nội liễm quyến rũ tăng lên một chút, thật là hay ho...
Lúc Thanh Tâm rời đi thì Mạc Thanh Trần cũng đột nhiên cầm kiếm lên đi vào trong tuyết, xoay người múa vài đường kiếm quen thuộc, hai viên lục lạc xanh xanh nhỏ nhỏ nổi bật trong không gian trắng xóa giống như hai tiểu tinh linh đang đuổi theo đường kiếm của nàng, tiếng lục lạc ngân ngân vang vang hòa vào cùng đường kiếm xé gió cũng tăng thêm một tầng bí ẩn và hút hồn người nhìn, toàn bộ khung cảnh lúc này mang chút huyền diệu lại làm cho Thanh Tâm liên tưởng tới tiên nữ hạ phàm vậy.
Trong phút chốc Thanh Tâm liền minh bạch, tiểu thư của mình không nhận lễ vật của người khác và ý đuổi Chu Vương về là vì cái gì...
Các thế gia vọng tộc khác chỉ biểu đạt ý đồ đứng về phe tộc Chiến Thần, tiểu thư không từ chối là vì sau này hẳn có lúc dùng tới, cho họ hiểu rằng chỉ là thời điểm bây giờ chưa thích hợp mà thôi.
Còn riêng Chu Vương, hắn là người của tộc Minh Thần, là tộc đối đầu với tộc Chiến Thần, không có lý gì hắn lại đưa lễ vật tới với cùng một mục đích chính trị giống các thế gia kia, vì thế suy ra mục đích của hắn không phải là lấy lòng tộc Chiến Thần mà chính là để lấy lòng tiểu thư.
Vật định tình, tiểu thư đã có rồi kia, hai tiểu tinh linh đuổi theo mũi kiếm của tiểu thư đáng yêu như thế, làm sao tiểu thư có thể để ý tới lễ vật sáo rỗng kia của Chu Vương chứ!?
Mạc Thanh Trần thì khỏe rồi, nàng ban ngày thì ngắm tuyết, luyện kiếm, ban đêm thì vào thư phòng luyện chữ đến say sưa, mấy ngày vừa qua Tư Phàm đã lưu lại ở chỗ nàng cả chồng văn thơ, đủ để cho nàng đọc rồi tập viết nửa năm cũng không hết. Qua mấy ngày này, Mạc Thanh Trần phát hiện Tư Phàm có thói quen không chấm mực quá nhiều khi viết, cánh tay khi nàng ấy đặt bút cũng vô cùng cứng cáp, là bộ phận ít dịch chuyển nhất khi viết, nhưng cổ tay lại có vẻ lả lướt vô cùng. Đó chính là lý do khiến cho nét chữ của Tư Phàm trông thì mảnh nhưng nét bút lại rất có lực, lại còn ẩn ẩn sự mềm mại đặc trưng vốn nên có của thư pháp nữa.
Dáng vẻ đó, cách đặt bút đó, nét chữ đó đều phản ánh đúng nội hàm cường giả và uyển chuyển của Tư Phàm...
Mạc Thanh Trần nhớ vào ngày đầu tiên ở cùng nhau, nàng đã ngồi nhìn Tư Phàm viết chữ hơn nửa ngày cũng không biết chán là gì, đến nửa ngày còn lại, Tư Phàm đã rủ nàng chơi đánh cờ. Nhờ thế mà nàng phát hiện, Tư Phàm đánh cờ tương đối tệ, đánh năm ván mà nàng ấy chỉ thắng may mắn được một ván, nước cờ đi đôi khi có chút lung tung, giống như chẳng có liên quan gì tới tình thế trên bàn cờ.
Nàng ấy nói, "Sự thoải mái làm cho ta lười suy nghĩ, Thanh Trần nàng thì khác, nàng thích ứng rất nhanh, tình thế nào nàng cũng có thể minh mẫn nhìn thấu."
Ngược lại với chủ nhân của mình, những ngày này đối với hai tỷ muội Thanh Loan và Thanh Tâm đúng là khủng khiếp, từ lúc hai nàng biết nhận thức được mọi việc thì đã là người của Thần Mạc phủ, tộc Chiến Thần bị Minh Càn Đệ nhất đế đẩy đi tới Vân Thành xa xăm như vậy thì làm gì có quan lại triều thần thân phận cao quý nào đến thăm hỏi?
Các quan lại bình thường ở gần Vân Thành thì có đến thăm hỏi, nhưng mà ngoại trừ các dịp đặc biệt thì làm gì đông đúc đến thế này?
Hơn nữa, hai nàng là hai tiểu nô tỳ đi theo đại tiểu thư, mấy cái công việc này hai nàng chưa bao giờ được làm bao giờ. Huống chi, từ chối lễ vật khó hơn nhận lễ vật nhiều.
Vì vậy, mấy ngày liên tục phải từ chối sao cho không mất lòng các thế gia vọng tộc làm cho hai tỷ muội nàng kiệt sức...
Tối hôm đó, canh ba vừa điểm