Mười hai ngày sau khi Ung Nhị Vương bị tống giam.
Vào những ngày này, sau khi bãi triều xong thì Chu Vương và Sùng Vương vẫn luôn kéo vào gặp Hoàng đế mà tranh cãi gay gắt về vấn đề xử phạt Minh Cao Hoan Tư Phàm. Thế nhưng tình hình có vẻ càng ngày càng căng thẳng hơn khi mà hai người này bây giờ đã bất đồng ý kiến lên tới những buổi thiết triều chính thức.
Điều này đã khiến cho các văn võ bá quan bên dưới gặp áp lực rất lớn, bởi vì trước mắt họ bây giờ đã dần dần xuất hiện hai lối đi. Chọn đi theo ai là điều vô cùng hệ trọng.
Sùng Vương hướng tới Đệ nhị đế tấu.
"Bệ hạ, Cẩm y vệ chưa đưa ra kết luận, tuyệt đối không được phá vỡ luật lệ mà xử tội trước khi kết án!!"
Chu Vương lập tức phản bác.
"Sùng Vương, bản vương thực sự không hiểu tại sao đệ hết bấu víu vào hình bộ, bây giờ lại lôi cả Đông Xưởng và Cẩm y vệ vào chỉ để kéo dài thời gian xử tội Tư Phàm? Chẳng phải bình thường có nhân chứng vật chứng đầy đủ thì có thể kết án được rồi hay sao? Bệ hạ, xin người hãy đưa ra quyết định cho sự việc này!!"
Sùng Vương siết chặt nắm tay, nổi giận nói.
"Nhân chứng nào? Vật chứng nào? Tên nô tài tố cáo sự việc không chịu nổi cung hình mà đã chết ngay trong ngục rồi. Hơn nữa, cả Hầu Hân Hạn và Tống Hàng đều không khai bất cứ lời nào có liên quan tới Minh Cao Hoan Tư Phàm. Hơn mười ngày rồi, chân bọn hắn bị Cẩm y vệ hành hình đến mức gãy đôi nhưng vẫn không có kết quả gì thì làm sao kết án?"
"Chính vì không có kết quả gì nên mới chứng tỏ bọn chúng quá trung thành, tên nô tài đó tới chết cũng không thay đổi lời khai, hắn dùng cái chết để tố cáo Tư Phàm thì đủ để thấy tội trạng của Tư Phàm là thật. Kết bè kết phái vô cùng rõ ràng như vậy, nếu để lâu sẽ xảy ra hậu quả không tưởng tượng được... Bệ hạ, người niêm phong vương phủ nhưng không công bố tội trạng chính xác, bách tính hiện tại đã bàn luận xôn xao những lời nói không hay, thần cũng chỉ vì lo lắng cho thánh dự mà thôi!! Mong bệ hạ nhanh chóng ra quyết định, xử tội Minh Cao Hoan Tư Phàm!!"
Chu Vương lớn giọng trình tấu, đến cuối cùng thì hắn nhanh chóng hành lễ quỳ xuống khẩn cầu khiến cho văn võ bá quan đứng xung quanh đều cứng cả người. Bây giờ nếu bọn hắn không quỳ xuống theo thì chẳng khác nào đang có ý bênh vực Tư Phàm, còn nếu quỳ xuống thì xem như bọn hắn đã xác định là đi theo phe của Chu Vương rồi.
Ngẫm đi ngẫm lại, Chu Vương vẫn là trưởng tử, đứa con mà Đệ nhị đế yêu thương nhất, Sùng Vương ngoại trừ một Diệp Minh Thái hậu già cả thì chỉ còn một tộc Diệp Minh sức mòn thế yếu mà thôi, rõ ràng là đứng về phía Chu Vương vẫn luôn có lợi hơn.
Chỉ cần có vậy, hơn một nửa văn võ bá quan bên dưới điện đều rất nhanh chóng đưa ra kết luận, bọn họ đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô to.
"Thỉnh mong bệ hạ, nhanh chóng đưa ra quyết định, xử tội kẻ phạm lỗi!!"
Sùng Vương thất kinh nhìn xung quanh mình, ngoại trừ mấy kẻ mà hắn đã móc nối được ra thì toàn bộ những kẻ còn lại, chỉ trong nửa khắc đã quyết định đầu quân cho Chu Vương rồi. Mấy ngày nay ngoài đường liên tục bàn tán linh tinh đã khiến Sùng Vương luôn nằm ở trạng thái bất ổn, giờ còn gặp chuyện như vậy càng khiến hắn căm tức Chu Vương hơn.
"Chu Vương làm vậy là đang bắt ép bệ hạ!! Vì sao huynh cứ luôn mồm muốn kết tội nhị ca như vậy?"
Hoàng đế đưa ánh mắt đến nhìn Chu Vương, Chu Vương liền không chút xấu hổ mà chắp tay bẩm.
"Bệ hạ, thần tuyệt đối chỉ vì thánh dự của người mà thôi. Nam tử chuyện gì cũng có thể đợi được, nhưng thần lo sợ qua thời gian tốt, nữ tử mà mình yêu sẽ ngày đêm u buồn mà thôi... Bệ hạ, thần là nhi tử, cũng là thần tử của người, thần vừa lo lắng cho người, càng là vì nặng tình nghĩa giống người..."
Chu Vương dùng tình cảm giữa Hoàng đế và mẫu thân hắn để nhắc khéo Hoàng đế về chuyện của hắn và Thần Xung Mạc Thanh Trần. Đồng thời ca ngợi con người trọng tình trọng nghĩa của Hoàng đế, lại thể hiện được phẩm chất lấy đức hiếu làm trọng của chính mình, nên dù cho Hoàng đế có chút không hài lòng về việc hắn đem chuyện tình cảm nam nữ lên bẩm tấu thì điểm hài lòng vẫn chiếm phần nhiều hơn.
"Nhắc tới việc này... quả nhân cũng thấu hiểu cảm giác của Chu Vương và nữ tôn tộc Chiến Thần... Yêu nhau nhưng lại vì sự việc rắc rối của người ngoài cuộc mà bị gián đoạn chuyện tốt tới tận bây giờ."
Sùng Vương chỉ vừa nghe tới đây đã hoảng hốt ngẩng mặt lên nhìn Đệ nhị đế, ánh mắt Hoàng đế thoáng sắc bén nhìn xuống như thể sắp sửa đưa ra một đạo thánh chỉ khiến hắn sợ hãi, lập tức kêu lên.
"Bệ hạ..."
Một khi thánh chỉ đã ban xuống thì mọi chuyện sẽ không còn đường cứu vãn, tên tuổi của Mạc Thanh Trần sẽ dính với tên tuổi của Chu Vương, cả đời cũng sẽ không thoát nổi.
"Bệ hạ...", Tiểu Thất Tử lúc này từ phía sau hậu điện cúi người đi đến bên cạnh Hoàng đế, nhỏ tiếng nói, "Thái hậu ngã bệnh, thái y cảm thấy chuyện này nên báo với bệ hạ nên đã cho người thông báo..."
Hoàng đế vừa nghe xong thì có chút khó xử nhìn quần thần phía dưới, Minh Càn quốc từ lúc Đệ nhất đế còn tại thế đã luôn lấy chỉ tôn "Hiếu đức làm đầu" nên hắn vẫn luôn noi theo. Hơn nữa, Thái hậu vừa bị bệnh mà lại thông báo hỉ sự thì không tốt lắm, vì vậy hắn cũng chỉ đành phất tay lệnh bãi triều một cách nhanh chóng rồi lên đường đi thăm Diệp Minh Thái hậu.
Diệp Minh Thái hậu thực tế không phải là mẹ ruột của Hoàng đế, từ lúc bà còn ngồi lên phượng vị chưa bao giờ bị bất cứ ai quật ngã khỏi vị trí trung cung, rồi một đường ngồi lên vị trí Hoàng Thái hậu. Còn mẫu thân ruột thịt của Hoàng đế chỉ là một Quý Phi, sau hai năm được tôn lên làm Thái phi thì phát bệnh mà mất. Cho nên cách mà Hoàng đế đối xử với Diệp Minh Thái hậu cũng chỉ là theo hiếu đạo chứ không có xuất phát từ tình cảm nhiều.
Vì sự việc mới được truyền ra ngoài nên rất ít người biết, nơi Thái hậu nghỉ ngơi cũng đặc biệt yên tĩnh, cho nên chỉ cần ba người Hoàng đế cùng Chu Vương và Sùng Vương đến thôi cũng đủ gây ra huyên náo. Đến nơi thì Hoàng đế thấy thái y vừa kịp lúc đi ra, hắn liền hỏi.
"Thái hậu như thế nào? Bị bệnh gì?"
"Bẩm bệ hạ, Thái hậu là vì mùa đông khắc nghiệt, chỉ bị cảm phong hàn, thần đã bắt mạch và kê đơn thuốc, tịnh dưỡng kỹ càng là sẽ khỏi sớm thôi."
Hoàng đế nghe xong thấy không phải bệnh nặng nên cũng an tâm, dặn dò vài câu rồi phất tay cho thái y đi ra, còn mình thì tiếp tục đi vào trong, cúi người hành lễ với Diệp Minh Thái hậu đang ngồi trên trường kỷ.
"Thái hậu, quả nhân đã đến rồi đây... Thái hậu thân thể người ổn chứ?"
"Bệ hạ đã đến rồi...", Diệp Minh Thái hậu mỉm cười, nhìn Đệ nhị đế vẫn còn mặc nguyên long bào đến thăm mình mà không khỏi hài lòng, khách sáo nói, "Ta chỉ là bị cảm phong hàn bình thường, cũng không có gì đáng ngại... Ta đã làm ảnh hưởng tới bệ hạ rồi..."
Hoàng đế đáp, "Không có ảnh hưởng, sức khỏe của Thái hậu quan trọng hơn bất cứ điều gì, quả nhân lo lắng là chuyện thiên kinh địa nghĩa..."
"Mấy ngày nay, bệ hạ có chính sự bận rộn đến mức nửa đêm mà Thượng thư phòng vẫn còn sáng đèn. Ta dù bị bệnh cũng không thiếu người hầu hạ, bệ hạ không nên bận tâm nhiều, người nên dành thời gian để nghỉ ngơi mới đúng..."
Hoàng đế nghe Thái hậu nói thì khẽ cười.
"Thái hậu ở hậu cung nên có thể không biết, dạo này phiến loạn nổi lên khiến quả nhân không thể không nghĩ cách đối phó. Thậm chí đối với một vị Hoàng đế, thưởng hay phạt cũng là một vấn đề lớn. Những chuyện này, quả nhân ngơi nghỉ một chút là đã có kẻ dâng tấu sớ để thực hiện ý đồ riêng rồi."
Thái hậu vốn không phải là người thích nói bóng nói gió, đã ngồi ở cái vị trí tối thượng nhất trong hậu cung rồi thì cũng đâu còn sợ cái gì nữa? Vừa nghe được Hoàng đế than thở thì Thái hậu liền hỏi thẳng.
"Ý của bệ hạ chính là việc tộc Chiến Thần ở Vân Thành hay sao?"
"Ồ, Thái hậu đã biết à?", Hoàng đế thoáng kinh ngạc hỏi, hắn vốn nghĩ người không có thế lực nơi tiền triều, muốn biết chuyện gì cũng không hề dễ dàng.
Thái hậu cười lạnh, "Bệ hạ đang nghĩ ta thăm dò sao? Vậy thì bệ hạ nhầm rồi, danh tiếng của tộc Chiến Thần tăng cao, trong cung đã có lời bàn tán nhiều lắm rồi."
Hoàng đế nghe ra ý nhắc nhở của Thái hậu nên liền lễ phép nói.
"Quả nhân không có ý như vậy, chỉ là quả nhân không ngờ chuyện này lại được bàn tán nhiều như vậy... Bọn nô tài này đúng là không biết giữ mồm giữ miệng!!"
Thái hậu cũng không chấp vặt, bà lo lắng nhìn Hoàng đế nói.
"Bệ hạ à, tộc Chiến Thần khí thịnh như vậy, tộc Minh Thần của chúng ta nếu không nhanh chóng giải quyết, đợi đến khi lời bàn tán lan đến quy mô quốc gia thì sẽ không ổn đâu..."
Hoàng đế nghe xong liền tức giận quát lớn.
"Kẻ nào dám bàn tán về tộc Chiến Thần quả nhân nhất định sẽ cắt hết lưỡi chúng, để xem còn ai dám nói mấy lời xằng bậy nữa?"
Thái hậu lại thở dài, "Bệ hạ xử lý kẻ bàn tán thì dễ, còn để kiểm soát được tộc Chiến Thần mới là khó..."
Hoàng đế đưa mắt sang nhìn Diệp Minh Thái hậu, hắn vẫn luôn đau đầu về chuyện diệt trừ tộc Chiến Thần, mặc dù đã đem Mạc Thanh Trần vào tận kinh thành rồi mà vẫn không có cách nào giáng tội một cách hợp lý xuống toàn tộc nàng ta.
Phái nội gián vào Thần Mạc Các cũng không có gì khả quan, bởi Mạc Thanh Trần hành động cẩn mật không nói, nhưng những ám vệ được hắn phái đi theo dõi các hành động lén lút ở bên ngoài Thần Mạc Các cũng bặt vô âm tín một cách kỳ lạ. Có đôi lúc Hoàng đế đã nghĩ có khi nào xung quanh Thần Mạc Các đang có người âm thầm giúp đỡ Mạc Thanh Trần dọn dẹp ám vệ của mình hay không? Nhưng vì theo dõi là hành động bí mật nên hắn cũng không tiện hỏi tới.
Nhiều lần có được cơ hội xử tội Mạc Thanh Trần thì tộc Chiến Thần lại không biết vô tình hay cố ý mà gây ra chuyện khiến cho danh tiếng vang vọng khắp nơi, khiến cho Hoàng đế lúc đó dù có muốn phạt thì cũng lực bất tòng tâm.
Có những chuyện, nếu Hoàng đế vịn vào một tội nhỏ của Mạc Thanh Trần mà xử lý toàn tộc Chiến Thần, e là hắn sẽ mang danh bạc đãi công thần. Mà nếu chỉ xử lý một mình Mạc Thanh Trần mà không làm gì được tộc Chiến Thần thì có ý nghĩa gì? Ngược lại, nếu nàng xảy ra mệnh hệ gì thì toàn bộ tộc Chiến Thần sẽ vùng dậy làm phản mất. Đến lúc đó triều đình xem như mất cả chì lẫn chài.
"Thái hậu, trừ khi mà quả nhân dùng đến mưu kế hèn hạ để đổ oan cho tộc Chiến Thần, nếu không thì sẽ không thể làm gì được bọn họ. Hiện tại ở Vân Thành đang có phiến loạn, quả nhân càng không thể phát động càn quét Vân Thành, không thể khiến cho bọn họ gặp chuyện được, nếu không sẽ rất dễ làm ảnh hưởng tới toàn bộ phía tây bắc nước ta. Hiện tại, kế sách mà quả nhân nghĩ ra cũng chỉ là tìm cách dùng Mạc Thanh Trần để điều khiển bọn họ mà thôi."
"Bệ hạ muốn dùng an nguy của một nữ tử nhỏ nhoi để bắt tộc Chiến Thần phục tùng, đây không phải là kế sách lâu dài.", Thái hậu trầm giọng nói.
"Quả nhân biết chứ, thế nên Tư Phàm đã hiến kế cho quả nhân, đưa Mạc Thanh Trần đi huấn luyện đội quân mới, từ đó tìm thời cơ xử lý nàng ta, hoặc không thì giữ nàng ta vĩnh viễn sống dưới tay áo của quả nhân."
Hoàng đế là muốn Mạc Thanh Trần chết trong lúc làm nhiệm vụ, Thái hậu cảm thấy cách này cũng tốt, nhưng như vậy thì Tư Điệp phải làm sao đây? Sẵn việc Hoàng đế nhắc tới Tư Phàm, Thái hậu bèn thở dài, rầu rĩ nói.
"Tư Phàm tuy trầm tính, nhưng là đứa hoàng tôn ngoan không kém gì Tư Điệp..."
Hoàng đế vừa nghe người khác nhắc tới Tư Phàm thì liền trừng mắt gằn giọng.
"Tư Phàm tâm tư không trong sạch, có tài không có đức, âm mưu làm chuyện thao túng tâm tư của quả nhân, đó là bất trung bất hiếu."
Thái hậu nghe Hoàng đế tức giận như vậy thì đã biết bây giờ nhắc tới Tư Phàm là đại kỵ nên bà cũng không nói nữa, cảm thấy dùng Tư Phàm để nói tới Tư Điệp không ổn, bà liền đổi cách khác.
"Được rồi được rồi... Bệ hạ không muốn nhắc tới Tư Phàm nữa thì thôi... Vậy bây giờ nói về Tư Sĩ đi, bệ hạ dự định chỉ hôn Mạc Thanh Trần cho Tư Sĩ thật sao?"
Nhắc tới chuyện này là sắc mặt Hoàng đế lập tức lạnh xuống, hắn trầm giọng nói.
"Dung mạo xinh đẹp, võ công cao cường, gia thế hiển hách... Nữ tử như vậy cũng chỉ có mỗi quyền lực của Chu Vương là áp chế nổi."
Hoàng đế đánh giá cao mọi thứ mà Mạc Thanh Trần có, chứng tỏ ý nghĩ chỉ hôn đã thực sự được hắn ngầm chấp nhận. Nếu là trở thành con dâu của hoàng thất thì Mạc Thanh Trần có thể đáp ứng được rất tốt. Thái hậu hiểu ý hắn, nói vậy thì nàng gả cho đứa nào cũng được chứ gì? Bắt được thời cơ, Thái hậu nhẹ nhàng nói.
"Bệ hạ à, đâu phải lúc nào cũng dùng quyền lực để áp chế quyền lực được...? Sự mềm mỏng đôi khi lại là một vũ khí vô cùng lợi hại."
"Quyền lực mềm?", Hoàng đế thâm trầm hỏi lại, "Ý của Thái hậu là... Chu Vương không hẳn là sự lựa chọn tốt sao?"
Thái hậu cười một tiếng, thoái thác ra khỏi ý nghi ngờ của Hoàng đế.
"Cũng chỉ là một trong hàng ngàn phương án mà bệ hạ có thể xem xét thôi..."
Thấy hắn vẫn trầm ngâm suy nghĩ, Thái hậu lại tiếp tục chêm vào thêm một lời.
"Nữ nhân ở chốn hậu cung, có thể nói nhưng không thể quyết định, nhưng vì ta là Thái hậu nên cũng có thể nói thẳng. Bệ hạ à, nói về dùng cương chế cương thì không ai thích hợp hơn chính bệ hạ, còn nói về dùng nhu chế cương thì... bệ hạ hoàn toàn có thể mở rộng phương án lựa chọn ra thêm...
Bởi vì tộc Chiến Thần chính là gia tộc của sự cương mãnh, chưa chắc gì họ gặp cứng mà đã chịu khuất phục. Hoàng đế nên biết cái gì gọi là: Lạt mềm buộc chặt..."
Hoàng đế cùng Thái hậu ở bên trong nói chuyện riêng cũng phải hơn một nén nhang sau mới kết thúc, lúc Hoàng đế rời đi thì Sùng Vương và Chu Vương đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài rồi, riêng Phúc Diệp công chúa vì không ở trong cung để nghe trực tiếp tin tức Thái hậu ngã bệnh nên lúc này hẳn là nàng vẫn chưa biết.
"Chu Vương, sau khi thăm Thái hậu xong thì đến Thần Long cung dùng bữa."
Ý của Hoàng đế là muốn nói chuyện riêng với Chu Vương, điều này làm trong lòng Sùng Vương rét run. Phải tới một lúc sau, khi Chu Vương đã nói chuyện với Thái hậu xong rồi rời đi thì Thái hậu mới khẽ hỏi hắn.
"Tư Điệp làm gì mà cứ đứng ngồi không yên vậy?"
"Hoàng tổ mẫu...", Sùng Vương không muốn nói ra tâm trạng bất an của mình hiện giờ nên chỉ nén lại cảm xúc lo lắng, hỏi Thái hậu, "Hoàng tổ mẫu, người vì sao biết chuyện mà cho người đến ngăn cản phụ hoàng kịp lúc vậy?"
Diệp Minh Thái hậu rõ ràng lúc nãy có nghe Hoàng đế bảo Chu Vương đến Thần Long cung, Sùng Vương bây giờ dáng vẻ bồn chồn như vậy chắc chắn chính là vì chuyện này. Nhưng tính nết hắn lại ưa nói năng lòng vòng, không dám nói thẳng chuyện gì, thôi thì Thái hậu cũng chiều lòng vậy, bà mỉm cười ra vẻ tinh tường đáp.
"Sáng nay con và Tư Sĩ gây nhau ầm ĩ trên triều, Hoàng tổ mẫu biết ngay là với cái tính thẳng thắng và khôn vặt của Tư Sĩ thì nó sẽ dễ dàng chiếm được phần lợi trước con, vậy nên ta mới nhân tiện đang bị cảm phong hàn mà phái người tới cắt ngang."
"Hoàng tổ mẫu anh minh!!", Sùng Vương cảm kích cúi đầu ca ngợi, "Lúc đó nhi thần thật không biết phải làm sao để ngăn phụ hoàng ban thánh chỉ, thật may mắn..."
"Đúng là rất may mắn, mồm miệng Tư Sĩ vốn lanh lợi nhất trong ba đứa, nó là thiên tài nịnh nọt, ngay cả Tư Phàm cũng không muốn tranh cãi gì với nó, gặp chuyện là luôn tránh đi thì Tư Điệp con dĩ nhiên không thể là đối thủ của nó rồi..."
Sùng Vương cúi đầu không đáp giống như không thể cãi lại lời nhận xét của Thái hậu, hắn dựa vào tâm tư trong sạch mà được Hoàng đế yêu thích, được Thái hậu bảo vệ, nhưng bây giờ hắn đã không còn giữ được sự sạch sẽ đó nữa. Bất giác hắn có cảm giác như đã đánh mất đi chính mình nên đã buồn bã đến không muốn nói chuyện gì nữa...
Nhìn Sùng Vương cúi mặt suy tư hồi lâu, Diệp Minh Thái hậu mới nghiêm túc hỏi.
"Tư Điệp, con vẫn chưa quyết định sao?"
"Hoàng tổ mẫu, nếu nhi thần thay đổi ý định thì liệu người có thất vọng vì nhi thần hay không? Nhi thần có thể dùng cách khác, đi gặp Chu Vương, làm hòa với huynh ấy và van xin huynh ấy không làm khó Mạc Thanh Trần nữa là được rồi..."
Sùng Vương ngập ngừng giải bày, Thái hậu nhìn ra được sự đắn đo của hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nên có chút tức giận, trầm giọng đáp.
"Tư Điệp, Hoàng tổ mẫu nói cho con nghe... Tư Phàm tuy là tính tình lập dị, ít thân thiện với con hơn Tư Sĩ. Nhưng so với Tư Sĩ, Tư Phàm đoạt đích con còn dễ sống hơn nhiều...
Thứ nhất, Tư Sĩ có được nữ tôn tộc Chiến Thần thì con sẽ cam lòng sao?
Thứ hai, nếu con dựa vào ta mà con có được nàng, thì sau này con và nàng sẽ sống yên với Tư Sĩ được sao?
Ít nhất Tư Phàm không có tâm tư với nữ tôn tộc Chiến Thần, nó sẽ không cắn chặt nàng ta không buông giống như Tư Sĩ... Chẳng qua là lần này nó không muốn Tư Sĩ một lần nữa vùng dậy nên hành động thiếu cẩn trọng mà thôi.
Tư Phàm đi sai một bước, Tư Sĩ nếu đã nằm gọn trong tay con, thì đây chính là lúc con có được cuộc sống mà con mong muốn rồi đó..."
"Nhi thần biết, nhị ca tuy không thân thiết với nhi thần nhưng lòng dạ sẽ không tính toán chỉ vì một nữ nhân. Nhưng mà việc này hệ trọng, nhi thần vẫn đang cân nhắc thời cơ, chỉ lo một bước sai lầm là mọi thứ sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát mà thôi..."
Sùng Vương rõ là có ý thức cạnh tranh không hề cao, lúc trước không màng danh lợi với ai, bây giờ Thái hậu chỉ vừa mới nói tốt cho Tư Phàm một chút mà hắn đã lập tức buông lỏng Tư Phàm ra rồi. Thầm nghĩ không ổn, Thái hậu liền sắc bén nhìn hắn, gằn giọng nhắc nhở.
"Tư Điệp, con nghe cho kỹ đây, Hoàng tổ mẫu cắt ngang thánh chỉ được một lần, nhưng mà không chắc là sẽ kịp thời cắt ngang được lần thứ hai. Bây giờ có lẽ bệ hạ đang bàn bạc chuyện đó với Tư Sĩ ở Thần Long cung rồi. Tư Điệp, con e là không còn thời gian để cân nhắc nữa đâu..."
"Hoàng tổ mẫu, ý người là sao? Vừa rồi người và phụ hoàng đã nói chuyện với nhau rất lâu, người đã nói gì với phụ hoàng vậy...?"
Nhìn sắc mặt Sùng Vương trắng bệch, Thái hậu liền thờ ơ đáp.
"Ta nói với bệ hạ là tộc Chiến Thần thế lực cường thịnh, nếu không thể càn quét Vân Thành bằng binh lực thì có thể sử dụng thế lực hoàng thất đàn áp bọn họ, dùng cương chế cương... Chẳng lẽ triều đình chúng ta mà phải sợ một bọn người ở biên giới tây bắc hay sao? "
"Hoàng tổ mẫu nói vậy chẳng khác nào muốn phụ hoàng dùng quyền lực của Chu Vương để làm khó Mạc Thanh Trần, áp chế tộc Chiến Thần?", Sùng Vương kinh hoảng đứng bật dậy, khó tin vào tai mình rằng mọi chuyện lại diễn biến thành thế này, "Vì sao người lại làm như vậy chứ?"
"Thế nào? Con đang nổi giận với ta sao?", Diệp Minh Thái hậu đặt chén trà xuống bàn, nhướng mày nhìn Sùng Vương bối rối đến tay chân lúng ta lúng túng, bà nói tiếp, "Ý của bệ hạ ban đầu vốn là như vậy, ta có nói hay không thì cũng không có gì khác biệt nhiều."
Tuy là trong lòng Sùng Vương vừa nóng ruột lại vô cùng oán trách Thái hậu, nhưng hắn vẫn rất biết nặng nhẹ mà đành cúi đầu nhận lỗi.
"Nhi thần không có ý đó, Hoàng tổ mẫu bớt giận..."
Sùng Vương không dám cãi lại, Diệp Minh Thái hậu dĩ nhiên rất hài lòng, bà yêu thương hắn, nhưng nếu hắn không trưởng thành thì sau này vong thân lúc nào không hay, tộc Diệp Minh cũng sẽ lún bại theo hắn mất. Đôi lúc Diệp Minh Thái hậu nghĩ, nếu không còn tộc Diệp Minh phải lo lắng thì có lẽ Tư Điệp sẽ sống an nhàn hơn rất nhiều.
"Thôi được rồi, Tư Điệp biết lỗi rồi thì tốt. Bây giờ, Hoàng tổ mẫu bị bệnh có chút mệt rồi, con trở về nghỉ ngơi đi, cũng cố gắng suy nghĩ cho kỹ lại, nam nhi đại trượng phu làm việc cần phải quyết đoán, không được chần chừ... Ta cũng chỉ có thể giúp con lần này nữa thôi, mọi chuyện còn lại, con tự mình suy tính đi..."
Sùng Vương cũng vô cùng nhẫn nhịn, ngoan ngoãn quỳ