Trôi theo dòng nước êm ả ở phía bắc Minh Càn quốc là rừng núi trù phú, thiên nhiên vô cùng phong phú xanh tươi. Mà lãnh hải phía bắc của Minh Càn quốc phần lớn đều do tộc Tát Xích Na nắm giữ, muốn đi đến đó phải bắt đầu đi từ Bắc Thành, sau đó thả trôi theo dòng nước ra cửa biển sẽ chạm tới được lãnh địa của Tát Xích Na. Đường đi tuy vô cùng xa xôi, nhưng phong cảnh lại rất tao nhã, thơ mộng nên người ta vẫn thường xuyên gọi khu vực Bắc Thành – Tát Xích Na là nơi ngao du đẹp nhất ở Minh Càn quốc.
Tiếng vó ngựa vang lên trải dài khắp con đường mòn không lúc nào ngơi nghỉ khiến Mạc Thanh Trần trong lòng thoáng nhẹ nhõm, vì chỉ như vậy nàng mới có thể biết được mình đã rời khỏi Minh Thành, không còn sống dưới lưỡi đao nguy hiểm của tộc Minh Thần nữa. Vẻ mặt của nàng từ lúc ra khỏi Minh Thành hiện rõ mười phần vui vẻ làm Tư Phàm thoáng kinh ngạc.
"Không nghĩ nàng lại còn vẻ mặt dễ chịu thế này?"
Hắn không mặn không nhạt nói, nhưng đáy mắt lại không giấu được vẻ thoải mái. Mạc Thanh Trần dĩ nhiên nhìn thấy, nàng nhẹ cúi đầu, trầm mặc đáp.
"Không cần phải lo nghĩ gì nhiều, dĩ nhiên tâm trạng của ta sẽ thoải mái... Vương gia không phải cũng thế sao...?"
Tư Phàm nghe nàng nói thế bèn nâng môi cười.
"Nàng làm sao biết ta hiện tại không phải lo nghĩ nhiều?"
Mạc Thanh Trần, "???"
"...Nàng quên rồi sao?", nói rồi Tư Phàm vung bàn tay phải lên vẫy vẫy nàng rồi nói, "Thời gian này ta đều phải trông chờ vào nàng rồi, Thần Xung đại tiểu thư..."
Mạc Thanh Trần bỗng nhiên có cảm giác mình bị rơi vào bẫy của đối phương, lòng thực sự muốn hỏi vì cái gì Ung Nhị Vương này lại nhiều lần để ý tới mình như vậy? Nhưng mà nàng có một chút lo sợ câu trả lời của hắn, nghĩ thế lại thôi.
Cảm nhận được Mạc Thanh Trần vừa thở dài, Tư Phàm có chút khó hiểu, dáng người ngồi thẳng, hơi nghiêng đầu sang hỏi, "Sao thế?"
Mạc Thanh Trần đưa mắt lên nhìn hắn, chần chừ một chút xong lảng sang việc khác, "Ta chỉ đang có chuyện khó hiểu."
Hắn không hỏi mà chỉ nhìn Mạc Thanh Trần ý bảo nàng cứ nói ra xem, biết ý nên Mạc Thanh Trần liền từ tốn trình bày.
"Mùa hạ vừa qua đi, mùa thu lại không phải thời điểm tốt để người ta hướng về Bắc Thành ngắm cảnh, vậy vì sao cả ngày hôm nay lại có rất nhiều đoàn ngựa hướng về Bắc Thành? Vương gia, ngài có biết chuyện gì đang xảy ở đây không?"
Nghe nàng tò mò chuyện này chợt Tư Phàm hơi bần thần, như nhớ ra câu trả lời, hắn nhẹ nhàng đáp.
"Mùa đông ở lãnh hải Minh Càn quốc, nước sông đóng băng buộc dân chúng phải ra khơi đánh bắt, vô cùng cực khổ và nguy hiểm. Vì vậy mỗi năm vào mùa thu, vương gia của tộc Tát Xích Na sẽ tổ chức lễ hội để cầu mong mùa đông bình an. Lễ hội chẳng những được người dân hưởng ứng mà còn trở thành sự kiện thu hút người ta đến Bắc Thành ngao du vào mùa thu."
Mạc Thanh Trần nghe xong liền sững sờ, "Vương gia của tộc Tát Xích Na... có vẻ thực sự tốt?"
Tư Phàm không mặn không nhạt nhếch môi, "Đúng vậy, lại còn rất giỏi thu phục lòng người."
Mạc Thanh Trần nghe không ra thái độ của Tư Phàm, nàng im lặng chốc lát bèn ngập ngừng hỏi.
"Ngài không thích vương gia của tộc Tát Xích Na sao?"
Tư Phàm nhìn thái độ hoang mang của Mạc Thanh Trần liền cảm thấy nàng ấy rất thú vị. Suy cho cùng nàng ấy cũng chỉ là một cô gái mới lớn, chưa tiếp xúc với chính sự nên suy nghĩ còn chưa đi xa. Dù cho bình thường nàng ấy có cố tỏ vẻ đứng đắn, lạnh nhạt nhưng đó chỉ là để che giấu đi phần dại khờ của mình mà thôi.
Nghĩ đoạn Tư Phàm liền hướng mặt tới chỗ Mạc Thanh Trần, làm ra vẻ oan ức mà giải thích.
"Ta làm thế nào không thích? Hắn là người tốt, ai có thể không thích một người tốt?"
"Ta lại cảm thấy ngài không phải ý này."
Tư Phàm kinh ngạc, xong lại khẽ cười, "Tát Xích Na có lãnh hải rộng lớn, lại được lòng dân Bắc Thành. Không phải là ta không thích họ, mà là người ở trên không thích họ."
Quả nhiên vừa nghe xong Mạc Thanh Trần liền sửng sốt một phen, Tư Phàm mang theo tia cười lạnh lẽo mà giải thích.
"Phúc Diệp Công chúa vốn được định sẽ gả cho thế tử tộc Tát Xích Na, hành động này là để kéo gần mối giao hảo giữa Minh Càn quốc và tộc Tát Xích Na. Thế nhưng đến khi hôn sự sắp được công bố thì đột nhiên vương gia tộc Tát Xích Na lại từ chối, vì sợ bất mãn xảy ra, hắn quyết định nhận Công chúa làm nghĩa nữ để trấn an đại cuộc.
Mà nay, thế tử Tát Xích Na lại thành thân với trưởng quận chúa của tộc Dĩ Án, cũng là một thế lực khác dưới trướng Minh Càn quốc, đây gọi là xứng đôi vừa lứa. Nếu là nàng, nàng sẽ nghĩ đây là loại chuyện vui đúng không? Nhưng mà người ở trên kia không nghĩ vậy."
Lại cười đến có chút tự giễu, "Người ở trên không thích, ta không thể nào làm khác đi được."
Mạc Thanh Trần không nghĩ một câu chuyện đơn giản lại có thể nghĩ ra được nhiều vấn đề như vậy, nàng thầm nghĩ chẳng lẽ trong đầu của Ung Nhị Vương suốt ngày chỉ có thể suy đoán những chuyện như vậy mà sống nương theo tâm tư của Hoàng đế? Nghĩ đến đây nàng thấy hắn có chút đáng thương, nếu sống dựa vào tâm tư của Hoàng đế, vậy thì suy nghĩ thực sự của hắn về vấn đề này sẽ là thế nào?
Nghĩ đoạn, Mạc Thanh Trần có chút tò mò, nàng chậm rãi hỏi.
"Thế còn ngài? Nếu bỏ đi tâm tư của bệ hạ, thì ngài có thật lòng vui vì mối hôn sự này không?"
Lần này lại đến Tư Phàm hiện lên vẻ mặt ngẩn ngơ, Mạc Thanh Trần có thể nhìn ra trong mắt hắn nổ ra một loạt đấu tranh không mấy êm đẹp. Cuối cùng nhân lúc nàng còn không hy vọng sẽ nhận được một câu trả lời tốt đẹp nào nữa thì đột nhiên từ khóe môi hắn bật ra một chữ, "Vui."
Thấy Mạc Thanh Trần nhìn mình đến nỗi mặt cũng đã ngốc nghếch cả đi thì hắn bật cười, từ tốn nói, "Em gái của ta không gả đi xa, mẫu hậu ta vui thì dĩ nhiên ta cũng vui."
Trái tim Mạc Thanh Trần từ lúc lên xe ngựa vốn đã đập có chút nhanh vì căng thẳng, giờ đây khi nghe câu trả lời ngoài ý muốn này của Ung Nhị Vương thì nó lại bất ngờ đập mạnh khiến nàng có chút đau. Nàng mím môi đè xuống cảm xúc nhộn nhạo trong lòng, chỉ là cuối cùng nhịn không được, khóe môi lại câu lên nụ cười mỉm vui vẻ.
Minh Cao Hoan Tư Phàm cũng không phải lãnh khốc như nàng nghĩ...
Thấy nàng tựa hồ như rất hài lòng với câu trả lời của mình, Tư Phàm có chút ngại sờ sờ mũi.
Cúi đầu cười một hồi, Mạc Thanh Trần nhướng mày hỏi.
"Vương gia, ngài nói những thứ này với ta, không sợ ta sẽ nói lại cho bệ hạ sao?"
Tư Phàm đột nhiên nghiêm túc nhìn nàng, ôn tồn đáp, "Nàng sợ bệ hạ, ta cũng sợ bệ hạ, nên suy ra ta và nàng là cùng một thuyền... Nàng sẽ không nỡ làm vậy với ta đâu, đúng không?"
Nụ cười của Mạc Thanh Trần có chút tư vị lạ lẫm mà chính nàng cũng chưa bao giờ trải qua. Ung Nhị Vương nói Tát Xích Na rất giỏi thu phục lòng người, nàng lại nghĩ chính hắn mới là người giỏi kéo gần khoảng cách với người khác nhất. Nàng liếc mắt nhìn Tư Phàm, làm ra vẻ lạnh nhạt đáp.
"Xem như ngài chưa từng nói gì vậy..."
Gương mặt của Mạc Thanh Trần được mái tóc xõa dài kết hợp với chiếc mặt nạ bị che đi mất một nửa, tuy được đồn đoán là bị thương nặng nên phải bất đắc dĩ che đi, nhưng Tư Phàm chỉ cần nhìn một nửa mặt còn lại cũng đủ biết nàng ấy trước kia kinh diễm đến nhường nào.
Đôi mắt hoa đào của Mạc Thanh Trần đã từng đánh động Tư Phàm một lần, rất sáng và rất vũ mị. Nếu gương mặt của nàng ấy hoàn toàn không bị làm sao, sau khi trang điểm sửa soạn lên thì chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân khuynh nước khuynh thành.
Tư Phàm ngắm nhìn Mạc Thanh Trần chăm chú chuyên sâu khiến mặt của nàng ấy ửng đỏ lên, vì chỉ nhìn được một nửa mặt bên phải nên Tư Phàm khó nhịn cúi xuống nghiêng nghiêng đầu nhìn rõ hơn phía bên kia.
Hành động này càng khiến Mạc Thanh Trần ngượng ngùng, tim của nàng đập mạnh đến muốn rơi ra khỏi lồng ngực, nàng có hơi tức giận vì cảm giác kỳ quặc khó khống chế này nên liền nhìn Tư Phàm, khó chịu hỏi.
"Vương gia, ngài nhìn gì vậy?"
Ý cười tràn đầy trên mặt của Tư Phàm, nhẹ giọng đáp.
"Thần Xung Mạc Thanh Trần, bản vương lén lút tới đây cùng nàng, thế nên nàng đừng gọi ta là vương gia nữa, có được không?"
Mạc Thanh Trần tròn mắt nhìn Tư Phàm, nhất thời nét tức giận ngưng đọng lại, nhường chỗ hoàn toàn cho đôi má hồng thuận. Nàng nhận ra được Ung Nhị Vương có yêu cầu này cũng là rất bình thường, nhưng mà vẫn không nhịn được nghĩ tới ý đồ muốn thu hẹp khoảng cách với mình của người kia. Nghĩ đoạn nàng mím môi gật đầu một cái, ánh mắt nhìn Tư Phàm có một chút sóng sánh không rời, "Ừm..."
Tư Phàm hơi nghiêng đầu nhìn nàng, hài lòng cười, "Vậy từ giờ nàng cứ gọi ta là Tư Phàm. Còn ta sẽ gọi nàng là Mạc Thanh Trần. Quyết định thế đi."
Đi qua mười ngày cuối cùng cũng đã tới gần lãnh địa Bắc Thành, chiếc xe ngựa yên tĩnh dừng bên một quán trà ven đường bị đánh động bởi một đoàn ngựa khác vừa dừng lại bên đường, những kẻ này người mang theo binh khí và số lượng không dưới mười người nên khi di chuyển phát ra âm thanh kim loại va chạm rõ rệt.
Tràng âm thanh này kéo hai người đang ngồi trong xe ngựa ra khỏi không gian riêng tư của mình. Mạc Thanh Trần liếc nhìn gương mặt trầm tĩnh của Tư Phàm, rất lâu sau đó cũng không thấy hắn nói gì nên liền nghĩ là hắn không quen chịu cực khổ. Lòng thương người lại trỗi dậy, nàng ân cần hỏi han hắn.
"Vương gia... Tư Phàm, ngươi có muốn vào quán nghỉ ngơi một chút không? Ngồi trên xe lâu quá cũng không tốt..."
Tư Phàm có chút hít thở không thông, hồi sau mới nhẹ gật đầu làm Mạc Thanh Trần cảm thấy có chút kỳ lạ, người này lại đang suy nghĩ cái gì nữa đây?
Cuối cùng Mạc Thanh Trần cũng không dám hỏi, nàng thừa nhận mình không nắm được tâm tư của Tư Phàm, nàng rất sợ mình không đủ hiểu những lời hắn nói, lại càng sợ mình quá thấu hiểu hắn thì sẽ trở nên khó xử.
Theo bước chân Tư Phàm bước vào quán trà, xung quanh ồn ào cũng chẳng mấy ai chú ý tới một nam tử cùng một nữ nhân đi với nhau. Tình cảnh này khiến Mạc Thanh Trần có chút cảm giác an toàn, nếu hôm nay đổi lại là không có Tư Phàm thì một mình nàng bước vào chắc chắn sẽ hứng chịu không ít ánh mắt soi mói.
Nàng có thể là một cô gái xấu xí, hoặc là một mỹ nhân diễm lệ, nhưng chắc chắn vẫn phải chịu rất nhiều ánh mắt tò mò bởi chiếc mặt nạ trên mặt. Những ánh đó có thể là tiếc nuối và thương hại, cũng có thể là thích thú, nhưng mà cảm giác bị soi mói đó nàng đều không thích.
Ngoại trừ những người ở tộc Chiến Thần ra, chỉ có duy nhất Minh Cao Hoan Tư Phàm là ngắm nhìn nàng với ánh mắt thưởng thức và dịu dàng đó thôi.
Thấy nàng khẽ mỉm cười, nét cười lại thoáng một chút hiền dịu, Tư Phàm liền tò mò hỏi.
"Nàng là đang cười cái gì thế?"
"Chỉ là nghĩ tới vài chuyện vui.", Mạc Thanh Trần nhìn Tư Phàm, bỗng nhiên nhướng mày khiêu khích, "Ngươi muốn biết ta cũng sẽ không cho ngươi biết đâu."
Tư Phàm híp mắt nhìn nàng, trong lòng nhộn lên muốn nói gì đó lại bị bàn bên cạnh ngắt ngang, một kẻ ngồi bên bàn này bất chợt đập chén trà xuống bàn giọng tràn đầy bất mãn nói.
"Khốn kiếp, hắn không cho chúng ta vào kinh thành để thám thính. Ngược lại còn bắt đi ngược về Bắc Thành, rõ ràng không có khả năng cứu lão đại ra khỏi ngục nên muốn kéo dài thời gian hành động của chúng ta!!"
"Nói nhỏ thôi... Vào thành cướp ngục là điều không dễ.", một tên khác lập tức gằn giọng.
"Nói phải, bây giờ chúng ta đành nghe theo sự sắp xếp của người trong thành. Nếu có thể kháng cự, há nào lại dễ dàng rút lui về Bắc Thành như vậy?", một tên khác lại thở dài, giọng nói không cam lòng hiện rõ cả sự phẫn nộ.
"Đi tổng cộng mười người, vậy mà không có lấy một người trở về. Lão đại còn bị bắt giữ, ta không nghĩ bọn chúng lại có thể lợi hại như thế, chính là bọn cấm vệ quân đó..."
Kẻ này chưa nói xong thì tên ngồi bên cạnh hốt hoảng buông đũa bịt miệng hắn lại, "Ngươi nói nhỏ nhưng lỗ tai của những người xung quanh không nhỏ. Cẩn thận vào!!"
Nói rồi hắn quăng một thỏi vàng nhỏ lên bàn rồi nói, "Đi nhanh thôi, đường tối khó đi!!"
Thấy bọn chúng chuẩn bị rời đi, Mạc Thanh Trần có hơi nóng lòng định đi theo thì Tư Phàm đứng một bên liền níu lại.
"Nàng định làm gì?"
"Tư Phàm, vừa rồi ngươi nghe rồi đúng không? Bọn chúng rất có khả năng chính là..."
"Ta nghe, chúng có thể đồng bọn của đám thích khách trong cung, vậy bây giờ nàng định đi theo bọn chúng vào rừng sao?"
"Vào rừng? Không phải chúng nói là tới Bắc Thành sao?"
"Đi vào Bắc Thành thì cần gì sợ đường tối? Ta nghĩ bọn chúng không phải vào thành đâu."
Mạc Thanh Trần bất động nhìn Tư Phàm, sau đó mới nhíu mày hỏi.
"Tư Phàm, ngươi không lo lắng gì tới chuyện phụ thân của mình bị hành thích sao?"
"Ý nàng là sao?", Tư Phàm hẹp mắt nhìn Mạc Thanh Trần, hắn nhìn ra nàng ấy đang nói tới một chuyện gì đó nên liền đáp, "Ta không lo lắng chuyện đó, nàng đang nghĩ gì?"
Hôm đó ở tiểu viện, người mà Mạc Thanh Trần trông thấy là nam tử mặc trường bào màu đen, có thể nói trong cuộc hành thích đó thì người này chính là khả nghi nhất. Ung Nhị Vương bây giờ lại không chút quan tâm chuyện đó, hắn chẳng lẽ không muốn điều tra ra ai kẻ nào là người đã phái bọn thích khách đó trà trộn vào cung hay sao?
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, sau lần hành thích đó, người được lợi nhất chẳng phải... chính là Ung Nhị Vương hay sao?
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt Mạc Thanh Trần, Tư Phàm thở hắt ra, âm trầm nói.
"Mạc Thanh Trần, bản vương nói cho nàng biết, bản vương không cần biết là nàng đang suy nghĩ cái gì trong đầu, nhưng nàng tuyệt đối không được có bất cứ ý nghĩ xấu gì về bản vương!! Không được nhìn bản vương bằng cái ánh mắt nghi ngờ này nữa, nghe rõ chưa???"
Mạc Thanh Trần bỗng nhiên bị mắng thì lập tức đứng im lìm, thái độ nhẫn nhịn khiến Tư Phàm có muốn cũng không thể hung dữ thêm, hắn chịu thua nên bèn thở dài một hơi đầy bất lực.
"Thôi được rồi, ta... ta đi với nàng, được chưa? Nàng muốn điều tra bọn chúng thì ta điều tra với nàng, được chưa? Nhưng ta nói trước, nếu bị phát hiện thì nàng không được đánh người, nàng phải nghe mọi lời ta nói, ưu tiên quay đầu bỏ chạy, nghe rõ chưa? Ta không muốn một ngày nào đó bọn chúng sẽ đứng trước mặt người khác mà tố cáo ta từng xuất hiện ở Bắc Thành này cùng nàng, hiểu chưa?"
Nói rồi Tư Phàm không để Mạc Thanh Trần có cơ hội phản bác, hắn liền nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi theo đoàn người kia.
Mạc Thanh Trần nhìn vào bàn tay của hai người đan xen vào nhau mà cũng không tiện giãy ra, nàng có chút xấu hổ nghĩ không tin được Tư Phàm đã chiều theo ý muốn của mình. Lời nói của Tư Phàm thể hiện rõ nguyên nhân hắn không không muốn đi theo bọn người kia là vì lo sợ dính dáng nhiều chuyện, hắn chỉ muốn âm thầm đi rồi âm thầm về.
Thế nhưng chỉ vì hiểu nàng vẫn còn để bụng chuyện của Thanh Tâm mà người này lại bằng lòng thỏa hiệp với nàng, đây là chuyện nàng không ngờ được.
Mạc Thanh Trần không muốn thừa nhận, nhưng hành động của Minh Cao Hoan Tư Phàm đang khiến nàng từng chút một rung cảm. Nàng biết rõ từ lúc rời kinh thành cho tới giờ, hành động và lời nói của Tư Phàm đối với mình ngày càng thân thiết hơn, nhưng mà nàng một chút cũng không kháng cự lại, như vậy là vì lý do gì?
Quả nhiên đúng như lời Tư Phàm nói, đám người gồm mười tên đi được một đoạn cách quán trà khá xa liền thả ngựa ra và đi thẳng vào rừng. Tư Phàm và Mạc Thanh Trần âm thầm đi theo một đoạn khá xa, đến lúc này Mạc Thanh Trần mới khẽ hỏi.
"Tư Phàm, Hoành Tịch cách đây không xa, thay vì trở về lãnh địa của mình, vì sao bọn chúng lại đến Bắc Thành? Liệu bọn chúng có thật là người của bang Hoành Mãng hay không?"
"Có lẽ chúng muốn tránh bị phát hiện nên mới tập trung ở ngoài lãnh địa."
"Thật đáng tiếc, Ung Nhị Vương oai phong lẫm liệt ở kinh thành lại đột ngột xuất hiện trong một quán trà ven đường ở tận Bắc Thành xa xôi, có lẽ bọn chúng nằm mơ cũng không thể ngờ được mình lại bị bại lộ như vậy."
Mạc Thanh Trần khẽ mỉm cười nhìn Tư Phàm, nói đến việc khó tin thì Ung Nhị Vương vì nàng mà chịu bao phen nguy hiểm chắc chắn là chuyện khó tin nhất. Nghĩ đến thì trong lòng nàng liền dâng lên một tia tự mãn.
Tư Phàm nghe ra ý chọc ghẹo của Mạc Thanh Trần thì chỉ híp mắt cười, "Thần Xung đại tiểu thư ngày thường lãnh đạm ít nói, hóa ra cũng chỉ là một cô gái thích trêu chọc người khác..."
Mạc Thanh Trần ngượng ngùng, nàng biết khi mình ở bên cạnh Tư Phàm thì cũng không còn là chính mình trước kia nữa, dáng vẻ khó xử và khả ái rơi vào mắt Tư Phàm làm hắn hiện lên vài tia vui vẻ nơi đáy mắt.
Mãi đến tận khi trời bắt đầu sập tối, bọn người đi phía trước mới bắt đầu dừng lại ở một mảnh đất trống nhỏ giữa rừng. Ở giữa mảnh đất đó le lói một ánh lửa nhỏ, ngồi cạnh là một nữ tử áo vàng dáng hình mảnh mai đơn bạc, dưới chân là một thanh kim loại ngắn. Phát giác mười gã đàn ông đến gần, cô gái áo vàng này không biểu tình gì, chỉ khẽ liếc mắt gọi tên cầm đầu ngồi xuống cạnh mình, quả nhiên là đôi bên có hẹn trước.
"Kim cô nương, công tử có nói bao giờ sẽ đưa lão đại của bọn ta ra khỏi đại lao hay không?"
"Không biết, bây giờ công tử có việc khác cho các