Rừng Nam Thủy Địa yên tĩnh vào đêm, bất kỳ tiếng động lớn nào phát ra dù có là ngoài bìa rừng thì người bên trong vẫn có thể nghe thấy, điển hình như tiếng báo hiệu của quân Dĩ Án ngoài bìa rừng. Tiếng trống là ám hiệu của Dĩ Án cho nên Thập Nguyệt Quân nghe cũng không thể hiểu được, nhưng thông qua biến đổi trên sắc mặt của một vài tên sát thủ đứng phía dưới, Mạc Thanh Trần cũng có thể nhận ra điểm khác thường.
Vì muốn tránh xảy ra chuyện bất trắc nên Mạc Thanh Trần buộc phải giải quyết chuyện ở đây càng nhanh càng tốt, nàng phất tay ra hiệu cho Thập Nguyệt Quân bắt đầu tấn công, mục đích là dồn bọn người Dĩ Án xuống đầm lầy mà không cần phải đối đầu trực diện.
Các cây nỏ của nhóm sát thủ dùng nỏ đêm hôm qua đã được nhóm của Diệp đem đến và bố trí sẵn ở mọi góc độ xung quanh khu vực đầm lầy, đòn bẩy bắn được nối với dây thừng kéo đến chỗ Diệp Vy để nàng có thể dùng đao cắt đứt chỉ trong một lần. Lệnh của Mạc Thanh Trần vừa phát ra, Diệp Vy đã hành động ngay lập tức, một đợt tên bắn như mưa về phía trung tâm như mấy trăm cung thủ đồng loạt phát tiễn khiến rất nhiều người của bọn chúng trở thành cái bia tập bắn, chết như ngả rạ.
Bằng mọi giá phải bảo vệ Quận chúa chính là việc quan trọng nhất của đám người Dĩ Án ngay lúc này, chúng nhanh chóng dàn trận vây quanh tiểu Quận chúa rồi ra sức chống đỡ nhưng vẫn không khả quan là mấy, càng ngày xác người nằm xuống la liệt dưới mặt đất ngày càng nhiều, mà Đan Xí thân là thủ lĩnh lại không thể tìm được điểm mấu chốt nào để thoát ra.
Một nhóm sát thủ Dĩ Án khi hoạt động sẽ có số lượng dao động từ năm tới mười người, lần này Lục Nguyên vương gia điều động mỗi nhóm hơn bốn mươi người cho thấy hắn rất xem trọng giá trị của Thiết Mộc Ngân. Ấy vậy mà chỉ trong vòng một ngày một đêm chúng đã bị nữ tôn của tộc Chiến Thần diệt trừ hơn một nửa, đây chính là một tổn thất rất lớn.
Vì chỉ có thể chuẩn bị các cạm bẫy trong vòng một đêm nên số lượng mũi tên rất hạn chế, tuy nhiên, nhờ cách bố trí theo hình vòng cung mà hướng các mũi tên bắn ra khá linh hoạt, cộng thêm yếu tố bất ngờ vì bị dẫn dụ đến nơi vây hãm nên tính đến thời điểm hiện tại, giết được mười người của đám sát thủ này đã là thành công lớn đối với Diệp Vy.
Tên bắn đã gần hết, Diệp Vy lập tức chỉ đạo cho Tào Dực thả bẫy kẹp người xuống phía cánh trái. Đan Xí trông thấy các mảnh gỗ lớn cắm đầy cọc nhọn ập tới thì hoảng hồn kéo tiểu Quận chúa sang một bên, để lại phía sau hơn mười mấy tên thuộc hạ bị hai mảnh gỗ kẹp chặt, cọc nhọn đâm xuyên qua người mà chết.
"Đồ xấu xí, ta tự lo được..."
"Nằm xuống!!"
Đan Xí vừa kéo tiểu Quận chúa thoát khỏi cánh trái, mắt trông thấy cánh phải không có ai canh giữ thì ả liền muốn dùng khinh công kéo tiểu Quận chúa thoát ra nhưng lại không ngờ Ngô Dực hiện đang đứng ở tít trên cao.
Nếu cánh trái có Tào Dực thả bẫy kẹp người thì bên cánh phải đã có Ngô Dực nắm giữ. Ngô Dực theo hiệu lệnh của Diệp Vy, đem theo Hắc Kích Sát phóng lên thân cây cao nhất, đánh thẳng vào các thân cây to phía trên để thả chúng lao xuống chỗ của đám sát thủ Dĩ Án.
Các thân cây này to gấp đôi cơ thể của Ngô Dực, khỏi phải nói nếu chúng rơi trúng vào thân thể của tiểu Quận chúa thì nàng sẽ trở thành hình dạng như thế nào?
Các thân cây lớn từ phía trên lao xuống như vũ bão khiến Đan Xí và tiểu Quận chúa mặt mày tái mét. Nhanh như chớp, Đan Xí xoay người đẩy tiểu Quận nằm sấp xuống mặt đất để tránh được các thân cây đó, những tên sát thủ còn lại không thể tránh kịp nên lập tức bị đánh bay thẳng xuống đầm lầy, đến cả hai người họ cũng chỉ suýt nữa đã rơi vào đó.
Bàn tay trầy xước đầy máu thấm đẫm tay áo của Đan Xí giữ chặt đỉnh đầu tiểu Quận chúa, không cho nàng ngồi dậy, thân thể của ả cũng che chắn lấy tiểu Quận chúa ở phía dưới, hai người trơ đôi mắt kinh hoàng nhìn các thuộc hạ của mình dần dần bị đầm lầy nuốt chửng mà run cầm cập.
"Quận chúa, nàng... đừng cử động..."
"Đồ xấu xí, chúng ta sẽ không thoát được."
Đan Xí không nhìn thấy biểu cảm trên mặt tiểu Quận chúa, nhưng ả có thể nhận ra giọng nói của nàng có chút run rẩy, đôi mắt đượm buồn phía sau chiếc mặt nạ cũng không ngăn nổi sự đau lòng đến rơm rớm nước mắt.
"Ta sẽ bảo vệ nàng, ta bảo đảm nàng sẽ thoát được khỏi đây..."
"Đ..."
"......"
"Không có gì..."
Đứng ở góc độ của Thập Nguyệt Quân thì để quan sát kỹ càng tình hình bên dưới rất khó, huống hồ chi trời còn rất tối, Mạc Thanh Trần cũng chỉ có thể nhìn thấy Đan Xí đang nằm sấp dưới đất tránh ám khí chứ không tài nào nhận ra bên dưới ả vẫn còn một người nữa, lúc này nàng quay sang hỏi Diệp Vy.
"Còn bao nhiêu cạm bẫy?"
"Tiểu thư, thân cây gỗ của Ngô Dực kết thúc thì còn một đợt tổng tấn công bẫy rắn."
"Quét được hai phần ba nhóm sát thủ này chỉ sau ba cạm bẫy đã là thành công lớn.", Mạc Thanh Trần không nhịn được khen ngợi.
Diệp Vy bật cười, "Do bọn chúng bất ngờ khi bị dẫn dắt vào góc tường nên bọn ta mới có thể thành công được như vậy. Nếu không phải là kế sách của tiểu thư thì ta dám cá quá nửa những người ở đây sẽ chọn cách để lục thiếu gia đi về hướng đông hoặc bắc rồi."
Mạc Thanh Trần nhận lời khen nhưng không kiêu ngạo, nhiệm vụ chính của Thập Nguyệt Quân là giải cứu Thiết Mộc Ngân, nếu huynh ấy không an toàn thì lời ngợi khen có nhiều cách mấy cũng vô ích, "Lục ca của ta đâu?"
Diệp Vy vô cùng tự tin đáp, "Tiểu thư yên tâm, theo lệnh của người, ta đã để lục thiếu gia ẩn nấp ở phía nam rừng Nam Thủy Địa. Nếu quân cứu viện của tam thiếu gia và tứ thiếu gia đến thì lục thiếu gia sẽ là người đầu tiên được an toàn."
Mạc Thanh Trần kinh ngạc hỏi, "Các ngươi xử lý hết nhóm sát thủ bên kia sao?", nàng biết người Dĩ Án không giết được Thiết Mộc Ngân, nếu kết hợp với huynh ấy thì nhóm Diệp Vy cũng không quá khó khăn khi diệt nhóm sát thủ dùng nỏ, nhưng đoán là một chuyện, nghe trực tiếp bằng tai thì lại có cảm giác khác.
Đối mặt với ánh nhìn đầy kinh ngạc lẫn tự hào của Mạc Thanh Trần, Diệp Vy chỉ biết xấu hổ cúi đầu, nàng chột dạ nói, "Tiểu thư, ta xin lỗi, có hai tên trốn thoát. Nhưng ta nghĩ chỉ với hai người thì chúng sẽ bỏ chạy thôi, ai lại lấy trứng chọi với đá bao giờ?"
Ánh nhìn sắc bén của Mạc Thanh Trần lập tức biến đổi thành cảnh giác cao độ, "Còn hai người? Ngươi không quên lần trước chỉ với hai người nhưng chúng đã làm cho Bạch Sơn náo loạn như thế nào chứ?"
Diệp Vy, "......"
Mạc Thanh Trần rất nhạy bén với các vấn đề phát sinh bất ngờ, vừa nghe Diệp Vy nói thì nàng lập tức phóng tầm mắt tìm kiếm thứ gì đó? Gió mùa đông có hướng thổi từ tây bắc sang đông nam, nếu trong thời điểm trời nhiều gió mà có một chiếc lá bay ngược thì chắc chắn là vừa có vật thể nào đó cản gió lại, nói cách khác chính là có người vừa di chuyển ngược hướng gió.
"Cánh phải có người!!"
Hai kẻ sống sót của nhóm bắn nỏ quay trở lại giải vây cho thủ lĩnh của chúng và tiểu Quận chúa, nếu chúng trở về mà tiểu Quận chúa mất mạng thì cũng sẽ bị chém đầu, có khi còn liên lụy tới người thân. Thay vì thế thì thà hy sinh cứu tiểu Quận chúa, gia đình của chúng có thể nhờ vậy mà được vương gia bảo hộ và nâng đỡ tốt hơn nhiều. Xuất phát từ suy nghĩ này, chúng đã không tiếc cái mạng của mình mà ập vào Ngô Dực đang đứng ở cánh phải, nhất quyết mở ra đường máu cho hai người kia chạy thoát.
Đan Xí và tiểu Quận chúa nghe thấy âm thanh va chạm phía cánh phải, ngẩng đầu lên thì đã thấy phía đó đang giao chiến dữ dội. Thấy người của nhóm bắn nỏ đang ứng phó bên đó thì hai người họ biết cơ hội đã đến, Đan Xí nắm lấy thời cơ, cõng tiểu Quận chúa trên lưng rồi đạp khinh công phóng tới vị trí của Đỗ Kiều Hoa, quyết định đột phá vị trí này.
Đỗ Kiều Hoa là xạ thủ nên không có khả năng đánh cận chiến tốt, khi thấy Đan Xí phóng tới chỗ mình thì nàng không tài nào kịp ứng phó nên đã bị ả dùng chưởng lực đánh thẳng vào người. Chưởng lực của Đan Xí không chút niệm tình đánh Đỗ Kiều Hoa trọng thương, nàng văng xuống mặt đất tới tư thế cúi đầu xuống, nguy hiểm vô cùng. May mắn Diệp Vy vừa kịp chạy tới tiếp ứng, nàng nhanh tay níu lấy Đỗ Kiều Hoa và thành công giúp nàng ta không bị ngã chết.
"Kiều Hoa, ngươi không sao chứ?"
"Không... sao... Diệp Vy, cẩn thận!!"
Diệp Vy nhìn qua sắc mặt của Đỗ Kiều Hoa, thầm cảm thấy may mắn vì Đan Xí đã bị kiệt sức nên không còn đủ sức dùng Thạch Cường Chưởng, nếu không lần này Đỗ Kiều Hoa xem như vong mạng. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Đỗ Kiều Hoa đã hô lớn, phía sau Diệp Vy đã xuất hiện luồng kình phong tạt như gió của Đan Xí khiến nàng hãi hùng.
Diệp Vy có nội lực cũng không hơn gì Đỗ Kiều Hoa nhưng nàng cũng không thể nhắm mắt chờ chết, không còn cách nào, nàng đành phải liều mạng đối chưởng với Đan Xí nhưng nào ngờ mới chỉ chạm vào nhau nửa nhịp thì nàng đã bị chưởng lực của Đan Xí đánh đến dập phổi, lục phủ ngũ tạng bị chưởng lực khủng khiếp đó đánh đến trào ngược, hộc máu ngã xuống đất và lập tức bất tỉnh.
Đỗ Kiều Hoa hoảng hốt kêu to, "Diệp Vy!!"
Tiểu Quận chúa thấy khoảng trống đã lộ ra thì lập tức ra lệnh.
"Đổ xấu xí, không còn thời gian nữa chúng ta phải chạy ngay!!"
Tuy không cam tâm tha cho đám người của Mạc Thanh Trần nhưng mà lời tiểu Quận chúa nói thì Đan Xí cũng không cách nào cãi lại, ả lập tức đạp khinh công bỏ chạy, thành công đột phá khỏi vòng vây nhờ hy sinh tính mạng của hai người thuộc nhóm sát thủ. Mắt nhìn ra đằng sau, Đan Xí thấy Thập Nguyệt Quân đuổi theo sát nút thì tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Bọn khốn kiếp..."
Ánh mắt lại nhìn loạn về phía trước, nội thương mà Đan Xí bị Mạc Thanh Trần gây ra đêm qua đã lần nữa bộc phát sau hai chưởng lực kia, máu bắt đầu trào ra từ miệng và tràn ra ngoài chiếc mặt nạ sắt khiến hình ảnh của ả lúc này trông không khác gì cô hồn dã quỷ.
Tiểu Quận chúa được Đan Xí cõng trên lưng nên không nhìn thấy tình trạng tệ hại của ả, nàng chỉ nhìn thẳng về phía trước, thở hổn hển hỏi.
"Đồ xấu xí, tiếng trống lúc nãy là ám hiệu rút quân, ở bên ngoài có chuyện rồi..."
"Nàng yên tâm, viện quân đã vào rừng từ đêm qua, chắc chắn bây giờ họ vẫn chưa rút hết đâu. Ta sẽ đưa nàng đến chỗ viện quân, cùng bọn họ xông ra ngoài!!"
Trong tình huống cấp bách, Đan Xí không còn giữ thái độ quá nhút nhát như thường ngày nữa, ả nói chuyện có chút lớn tiếng nhưng vẫn không kém phần cung kính khiến cho tiểu Quận chúa kinh ngạc, đang định lên tiếng hỏi thì đột nhiên Đan Xí mừng rỡ reo lên.
"Kia rồi!!"
Trước mặt hai người họ chính là lực lượng quân cứu viện của Dĩ Án được phái vào rừng Nam Thủy Địa từ đêm hôm qua sau khi nhận được pháo hiệu. Tiểu Quận chúa nhìn thấy cũng tròn mắt mừng quýnh, nàng hô lên.
"Hay quá... Khoan đã, cái gì kia?"
Ngữ điệu của tiểu Quận chúa từ vui mừng trở nên hoảng sợ không thể giấu, Đan Xí cũng câm nín khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Lực lượng quân cứu viện của Dĩ Án đang bị lực lượng quân cứu viện tộc Chiến Thần đánh ngược về phía trong, tất cả bọn họ đang bị kẹp chặt từ hai phía.
Đan Xí mang theo tiểu Quận chúa phóng xuống phía sau lưng của quân Dĩ Án, thấy bọn chúng cuống cuồng như rắn mất đầu thì Đan Xí lập tức hét to.
"Các ngươi làm gì vậy? Mau chóng phá vòng vây!!"
"Không được rồi... "
Vẻ hoảng loạn hiện lên từng gương mặt của đám binh sĩ Dĩ Án, chúng không còn phân biệt được hai người vừa lên tiếng là thủ lĩnh Đan Xí và tiểu Quận chúa, vị tướng quân làm chủ lực lượng quân cứu viện lại vừa bị giết cách đây không lâu nên hiện không ai có thể thống lĩnh đám quân cứu viện này được nữa, tình hình phút chốc trở nên rối loạn vô cùng.
Một tiếng trống lớn từ xa vọng lại, mang theo phía sau là tiếng hò reo lớn từ bìa rừng vang lên, đây là tiếng trống cổ vũ lòng quân của tộc Chiến Thần, chứng tỏ Tứ Lang đã ra lệnh tấn công đám tàn quân Dĩ Án mắc kẹt trong rừng rồi.
Tràng âm thanh này kéo dài là để cổ vũ quân của tộc Chiến Thần, hơn hết còn có ý nghĩa đánh vào lòng quân Dĩ Án khiến chúng bị lung lay. Nhờ thế, tộc Chiến Thần còn chưa tấn công mà đám người Dĩ Án đã sợ muốn ngất xỉu, đứng phía sau, Đan Xí và tiểu Quận chúa cũng không ngoại lệ mà rét lạnh sống lưng.
"Làm sao bây giờ?"
Đan Xí kinh sợ nhìn về phía sau thì thấy Thập Nguyệt Quân đã đuổi tới, nhìn Mạc Thanh Trần khí thế bức người chỉ muốn nhắm tới bản thân mình thì ả liền hiểu nàng muốn trả thù chuyện lần trước. Mà nếu Mạc Thanh Trần đã muốn trả thù Đan Xí thì ả lại càng không thể để cho Mạc Thanh Trần biết Quận chúa cũng đang ở đây.
Đan Xí vừa cuống quýt tìm cách che giấu tiểu Quận chúa, vừa vội vàng kéo nàng chạy lẫn vào đám quân Dĩ Án. Đứng giữa gió tanh mưa máu, quân Dĩ Án bị chém chết la liệt dưới tay tộc Chiến Thần khiến người ta vừa thống hận vừa run sợ, nhưng Đan Xí lại chỉ đứng yên một chỗ suy tính đường lui cho tiểu Quận chúa.
Một cái xác binh lính Dĩ Án ngã xuống ngay dưới chân Đan Xí đã khiến đầu óc ả bừng tỉnh, lợi dụng thời điểm loạn lạc, Đan Xí nhanh chóng đẩy tiểu Quận chúa nằm xuống đất rồi khẩn trương kéo xác của tên binh lính Dĩ Án vừa chết dưới chân mình đến, đặt lên người tiểu Quận chúa để che đậy nàng lại.
Tiểu Quận chúa bị hành động của Đan Xí làm cho kinh sợ, nàng liền ngồi bật dậy hỏi.
"Ngươi tính làm cái gì?"
Đan Xí sợ nàng làm loạn nên lập tức điểm huyệt để nàng nằm im, sau đó ả run rẩy nói.
"Quận chúa, Thần Xung Mạc Thanh Trần muốn trả thù, ả nhất định sẽ lật tung Nam Thủy Địa để tìm ta. Nhưng còn nàng thì khác, ả không hề biết nàng đang có mặt ở đây. Bây giờ, ta giấu nàng đi thì sẽ không ai phát hiện được..."
"......", tiểu Quận chúa mở lớn mắt nhìn Đan Xí, không biết là do nàng đang sợ hãi vì sắp bị chôn vùi dưới xác của rất nhiều binh sĩ hay là vì điều gì mà tròng mắt cũng dâng lên ánh nước, mất khoảng mấy nhịp sau nàng mới ngỡ ngàng hỏi, "Ngươi sẽ... chết sao...?"
Đôi mắt dịu dàng phía sau chiếc mặt nạ của Đan Xí rơi vào ánh nhìn của tiểu Quận chúa, dưới mí mắt của ả vẫn còn đó vết sẹo rất sâu mà chỉ khi nhìn thẳng mặt như vậy người ta mới có thể trông thấy. Tình cảnh này khiến tiểu Quận chúa nhất thời nghẹn lời.
"Ngươi..."
Dù biết rõ tiểu Quận chúa không hề nhìn thấy nhưng Đan Xí vẫn nâng môi cười, giọng nói cũng mang đầy ngữ điệu trấn an.
"Hai chân của nàng vẫn ổn chứ? Hãy nằm yên và kiên nhẫn đợi quân của tộc Chiến Thần rút đi, huyệt sẽ tự giải, lúc đó nàng hãy chui ra. Nàng nhớ phải cẩn thận, rất có thể chúng sẽ để lại người canh giữ Nam Thủy Địa. Hãy trở về thành, bảo toàn mạng sống của mình, được chứ?"
"Đan..."
Chữ còn lại của tên Đan Xí còn chưa kịp nói ra thì tiểu Quận chúa đã được che khuất bởi một cái xác khác. Sau đó tiểu Quận chúa đã không còn thấy cái bóng khom lưng lù đù quen thuộc của Đan Xí cạnh bên mình nữa, giờ đây bên tai nàng chỉ còn lại tiếng chém giết vang lên khắp mọi nơi, xung quanh là tiếng binh khí va chạm hỗn loạn nhưng nàng lại chỉ nhớ được đôi mắt đẫm nước của Đan Xí trước lúc rời đi.
Vì sao...?
Đan Xí phải đem lực lượng của tộc Chiến Thần cách càng xa bãi xác có tiểu Quận chúa càng tốt, ả liều mạng mở đường, đem theo mấy chục binh sĩ còn sót lại của Dĩ Án xông ra bìa rừng, đám người này đã chống đỡ điên cuồng đến mức khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Hồng Ân rụt vai nấp sau lưng Tư Phàm, rên rỉ bảo.
"Người đó là ai mà lợi hại quá...?"
Tư Phàm đứng lẫn trong đám binh sĩ bắn cung của Tứ Lang, nhìn thấy người kia mà đáy lòng cũng lạnh đi, tự nhiên vết thương ở ngực trái cũng phát đau.
"Theo như ta hóng hớt được thì đó là thủ lĩnh của đội sát thủ, chuyên thực hiện các nhiệm vụ ám sát tướng lĩnh của Lục Nguyên vương gia."
Tứ Lang đứng cạnh nghe thấy thì bật cười, hắn khen ngợi nàng.
"Tư Phàm cô nương hiểu biết thật rộng!! Hai năm trước, anh trai của Lục Nguyên vương gia - Lục Bân vừa vực dậy thế lực, muốn lật đổ Lục Nguyên vương gia để cai trị Dĩ Án thì chính người phụ nữ tên Đan Xí này đã trợ giúp Lục Nguyên vương gia ám sát Lục Bân, từ đó giúp vương gia giữ được thế lực của mình."
Chuyện này Tư Phàm không hề biết, vấn đề nội loạn của tộc Dĩ Án, họ dĩ nhiên không cho Minh Càn quốc biết. Vậy mà tộc Chiến Thần lại nắm rõ như vậy, điều này đã làm cho Tư Phàm kinh ngạc không thôi.
"Nói vậy người này võ nghệ rất cao cường sao?"
"Cô nương không tin sao?", Tứ Lang cười cười, hắn vừa cầm cung tên lên vừa nói, "Nữ tử đó từng tránh được mũi tên của lão ngũ, khinh công rất trác tuyệt..."
Tứ Lang vừa cười nói vừa giương cung lên ngắm theo bóng lưng của Đan Xí, không chần chừ thả tên bắn thẳng vào ả. Đan Xí bị vây giữa quân của tộc Chiến Thần, phát hiện mũi tên của Tứ Lang bay tới thì nghiêng người tránh được.
Cảnh này không làm Tứ Lang giận,