Khi Tư Phàm và Mạc Thanh Trần về tới Thần Mạc phủ thì vẫn còn sớm tinh mơ, toàn phủ cũng chỉ có vài gia nhân dậy sớm theo thói quen mà thôi. Tư Phàm đưa Mạc Thanh Trần về phòng chuẩn bị lại y phục rồi cả hai trở lại chính điện cùng toàn tộc đón tiếp khách khứa đến thăm nhà.
Tộc Chiến Thần không có thực quyền tại Minh Càn quốc nên các quan lại, hầu tước không ai muốn qua lại, phần nhiều là vì sợ triều đình sờ gáy nên không dám thể hiện có liên quan. Thế nhưng đối với giới quý tộc và thương nhân thì tộc Chiến Thần lại có mối quan hệ rất tốt.
Chỉ trong một buổi sáng, Tư Phàm đếm được có hơn bốn trăm gia tộc lớn hạ giá đến Thần Mạc phủ chúc Tết, bên cạnh đó còn có hơn hàng trăm gia tộc nhỏ khác gửi quà biếu đến vì không thể có mặt bái phỏng. Số lượng này ngang ngửa lượng quà cáp của Chu Vương phủ ngày trước, Ung Nhị Vương phủ thì ít qua lại với người ngoài nên cũng hoàn toàn không thể bì kịp.
"Phùng gia ở quận Sơn Tước biếu một trăm lượng bạc, Dương gia ở quận Nam Tinh biếu hai trăm lượng vàng, Châu gia ở quận Nam Vinh biếu một ngàn lượng bạc và một cặp bảo thạch, Âu Dương gia ở quận Bắc Lâm biếu một trăm lượng bạc và một tấn lương thảo,..."
Tư Phàm đi ngang qua dãy quà biếu dài ngoằng trải từ đại điện ra tới cổng Thần Mạc phủ, tai nghe gia nhân một bên kiểm tra hàng hóa, một bên thì có Đại Nương và Tam Nương thay nhau ghi chép sổ sách. Từ trên xuống dưới tộc Chiến Thần, nam tử tiếp mấy trăm vị khách, nữ tử quản lý mấy trăm khối tài sản, ai cũng có việc, bận rộn đến đầu tắt mặt tối.
Tư Phàm kinh ngạc, nàng nhớ bổng lộc triều đình cấp cho tộc Chiến Thần ngang ngửa Lý Y Quang, tức là bằng các công thần trong triều đình. Nhưng các công thần cũng không ai có phủ đệ lớn được xây dựng công phu với mười mấy biệt phủ nhỏ xung quanh dành cho con cháu sinh sống như tộc Chiến Thần. Đến bây giờ nhìn thấy cảnh này thì nàng đã hiểu sự giàu có này từ đâu mà có, chính tộc Chiến Thần đã nhờ vào mối quan hệ với các quý tộc và thương nhân mà có được sự thịnh vượng này.
Vì các quý tộc và thương nhân không phải là quan lại trong triều đình nên hành động biếu tặng kim ngân châu báu không bị tính vào tội hối lộ, thậm chí dù có công khai biếu tặng nhau như thế này thì người ta cũng chỉ có thể nghĩ rằng tộc Chiến Thần làm ăn tốt và họ rất quảng giao mà thôi.
Có điều Tư Phàm nghĩ không ra, tộc Chiến Thần và các thương nhân, quý tộc làm ăn cái gì với nhau? Biếu tặng nhiều thế này, chắc chắn là tiền lời kiếm được cực kỳ nhiều...
"Bạch gia ở thành Tây Lượng biếu mười ngàn lượng vàng và một bức tranh có câu đối chúc Tết,..."
Bạch gia ở thành Tây Lượng...?
Tư Phàm lập tức vểnh tai lên khi nghe thấy cái tên này.
Thành Tây Lượng này là do Trường Sanh Đại tướng quân cai quản, năm xưa được Lý Y Quang đưa vật phẩm đến và gặp toán thổ phỉ ép vào thôn, sau đó được Thần Xung Thiết Mộc Ngân giải cứu...
"Ứng Tần ở quận Hồng Liên biếu một ngàn lượng bạc, một cặp sừng tê giác và hai tấn gạo,..."
Ứng Tần này là cá nhân chứ không phải gia tộc nào à?
Tư Phàm hình như bắt được trọng điểm nào đó, nàng mỉm cười đi đến dãy quà tặng, hoa mắt nói với Đại Nương và Tam Nương, "Tộc Chiến Thần mỗi năm đều được tặng nhiều quà thế này sao? Lần đầu tiên trong đời ta được thấy vàng bạc cả tấn chất trước mặt thế này đấy..."
Tam Nương cười nói, "Cũng bình thường thôi, năm nay có phiến loạn xảy ra nên mọi người hạn chế đem đồ vật quý báu đến Vân Thành, những năm trước còn nhiều hơn."
Tư Phàm kinh ngạc hô lên, "Những gia tộc này thật có lòng, dù không đến được nhưng vẫn gửi quà đến. Nếu là ta thì ta sẽ để năm sau tặng bù, không gặp nhau thì dù tặng quà cũng không mang nhiều ý nghĩa..."
Tam Nương bật cười, vị cô nương này lúc nào cũng có góc nhìn thật thú vị, "Là vì..."
"Tam tẩu..."
Mạc Vĩnh Ngạn đột nhiên lên tiếng ngắt ngang lời Tam Nương sắp nói, Tam Nương cũng biết điều mà mỉm cười xin lỗi Tư Phàm.
Tư Phàm nhìn thấy Mạc Vĩnh Ngạn thì ngao ngán trong lòng, "Lại là tên này..."
Buổi sáng Mạc Vĩnh Ngạn có xuất hiện phụ giúp Đại Lang tiếp khách ở sảnh lớn, đến trưa thì hắn đưa Ngũ Nương đi nghỉ ngơi trong biệt viện nên vắng mặt tới giờ mới trở lại. Tư Phàm thấy hắn đi tới thì khẽ cười chào.
"Ngũ thiếu gia..."
"Tư Phàm muội không cần khách sáo.", vì là năm mới nên Thần Xung Mạc Vĩnh Ngạn cũng miễn cưỡng nâng môi cười, "Những món này đều là nhờ lão lục tiếng tăm vang xa, họ quý mến đệ ấy nên gửi tặng."
Tư Phàm không tiện hỏi sâu nên cũng gật đầu hiểu ý, "Lục thiếu gia đúng là anh hùng xuất thiếu niên, thật khiến ta khâm phục."
"Tư Phàm muội cũng vậy."
Lời Mạc Vĩnh Ngạn nói không đầu không đuôi làm Tư Phàm ngẩn ra, "Ngũ thiếu gia nói thế là ý gì? Ta là một nữ tử, làm gì có phần phước đó?"
Đại Nương đang tập trung kiểm kê quà cáp, nghe bên cạnh nói chuyện ồn ào thì liền lên tiếng giải tán, "Ngũ Lang, đệ đi xem thử Lục Lang thế nào rồi? Lúc sáng đệ ấy bộc phát vết thương, tới giờ vẫn chưa nghe tin tức gì?"
"Vâng đại tẩu, để đệ đi xem thử."
Mạc Vĩnh Ngạn gật đầu nhưng không hề di chuyển nửa bước, Tư Phàm hiểu ý hắn nên không khỏi thở dài đầy phiền muộn, bất đắc dĩ nàng phải rút lui.
"Vậy ta cũng đi tìm Mạc Thanh Trần đây..."
Tư Phàm bước nửa bước, quay sang nhìn Mạc Vĩnh Ngạn thì thấy hắn cũng vừa bước tới nửa bước, tức thì nàng nghiến răng nghĩ thầm.
Tên này rõ ràng có ý muốn theo sát mình, mình đi thì hắn mới đi. Chẳng lẽ hắn vẫn còn nghi ngờ người đêm đó là mình? Còn nghi ngờ Mạc Thanh Trần bao che cho mình?
Mặc dù sự thật đúng là như vậy nhưng Tư Phàm vẫn rất bực mình với thái độ đề phòng thái quá của Mạc Vĩnh Ngạn. Hắn cho nàng cảm giác còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần so với Chu Vương và Sùng Vương ngày trước.
Vì tức giận nên Tư Phàm sải dài chân đi tít vào trong chính điện tìm Mạc Thanh Trần thật, lúc bấy giờ Mạc Vĩnh Ngạn mới cúi đầu chào Tam Nương rồi đi về phía biệt viện của Thiết Mộc Ngân.
Khi Tư Phàm vào bên trong chính điện thì thấy Tam Lang và Thất Lang đang vây lấy Mạc Thanh Trần. Tam Lang tính nết ham vui, hắn hết chạy ra ngoài phụ giúp Đại Lang và cha ông tiếp khách rồi lại đi vào chính điện bám riết lấy Mạc Thanh Trần, cả buổi như vậy cũng không thấy cạn kiệt sức lực, thật là phục sát đất.
"Tiểu Thanh, muội mặc y phục này thật là đẹp, vải của thê tử ta tặng có khác nha... Tối nay tam ca sẽ tặng muội thêm một món bảo bối, muội nhất định phải đeo cái vòng tay phỉ thúy đó mỗi ngày cho tam ca xem, nha nha nha..."
Thật ra vải của Tam Nương tặng Mạc Thanh Trần là vải lông thú, tức là chỉ có viền áo là sử dụng loại vải này, còn lại từ trên xuống dưới bộ y phục đỏ mang đầy hương vị ngày vui đầu năm này đều là dùng vải gấm của phu thê Đại Lang để may. Tuy giá trị hai phần vải trên bộ y phục chênh lệch không nhiều, nhưng qua lời Tam Lang khen lại thấy hắn sủng vợ phát điên, hoàn toàn quăng đại ca và đại tẩu của mình ra sau đầu.
Hai má của Mạc Thanh Trần bị hai bàn tay xương xẩu của Tam Lang vò muốn sưng cả lên mà nàng cũng không phản kháng lại. Tư Phàm đứng một bên nhìn thấy má của nàng ấy bắt đầu đỏ lên thì xót xa trong lòng, hai cái má đó nàng luôn vuốt ve và nâng niu hết mực, sao mấy gã anh trai lúc nào cũng mạnh bạo như thế vậy?
"Tam ca, tam ca.", Thất Lang thấy hai má của em gái bắt đầu đỏ lên thì hắn khều khều vai Tam Lang, lí nhí ngăn lại, "Tam ca, huynh đừng làm thế nữa... Tiểu Thanh đỏ cả hai má rồi kìa..."
Thất Lang rất sợ Tam Lang vì cá tính nhiệt tình thái quá của người anh này, lần trước Tư Phàm đã nghe Mạc Vĩnh Ngạn nói rồi nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến mới cảm thấy đúng, tiểu tử Thất Lang này có tính tình nhỏ nhẹ và dịu dàng y như con gái vậy.
Khóe môi của Tư Phàm khẽ giật, thầm nghĩ tiểu tử Thất Lang chắc là không có cô nương nào thích nổi, nữ nhi bây giờ ai lại thích đàn ông mềm yếu hơn mình chứ?
"Lão thất, đệ cứ nhút nhát như vậy chẳng lẽ đợi Tôn cô nương của chủ trại ngựa hạ giá tỏ tình với đệ trước hả?", Tam Lang cười lớn chọc Thất Lang, "Tam ca thấy rồi, hai người các người tình trong như đã mặt ngoài còn e..."
Tư Phàm, "......"
Thật hả?
Thất Lang bị chọc đến đỏ mặt, hắn nhất quyết bỏ qua Tam Lang rồi quay sang Mạc Thanh Trần đang đứng xoa hai má mình để giảm bớt cơn đau, hắn nghiêm túc nói với nàng.
"Tiểu Thanh, ta vừa mới mua được một cây đại thụ trong chậu rất đẹp, ngày mai ta sẽ cho người đem đến chỗ Thập Nguyệt Quân của muội. Muội rất xem trọng đội quân này nên xem như ta thay muội và cả nhà bày tỏ tín nhiệm. Nếu không đủ thì ta sẽ đưa thêm rượu tới cho họ, được không?"
"Thất ca không cần làm vậy, rượu và quà thì muội đã tặng cho họ rồi...", Mạc Thanh Trần mím môi nín nhịn, rõ ràng là hai má nàng vẫn còn đau nên không cử động cơ mặt được.
"Tiểu Thanh, muội đem tiền của mình tặng cho Thập Nguyệt Quân sao? Vậy muội lấy gì để tiêu đây?", Thất Lang lo lắng hỏi.
Tam Lang liền chĩa mũi vào nói, "Tiểu Thanh, hay là để tam ca đem tiền qua cho muội. Nè, muội yêu của tam ca muốn bao nhiêu?"
"Hai người hết chuyện để làm rồi sao? Sao lại đem tiền cho tiểu Thanh như vậy?"
Giọng nói trầm thấp của một nam tử khác vang lên từ phía sau chính điện truyền đến, hắn mặc y phục xám, đai lưng dát lục ngọc, tóc búi gọn gàng bằng dây lụa đen, đầu đội kim quan cao bằng bạc, chính khí đầy mình.
"Lục ca?", Mạc Thanh Trần vừa nhìn thấy hắn thì mỉm cười hô lên, nàng vội vã đi đến bên cạnh Thiết Mộc Ngân, dự định đỡ lấy hắn.
"Ta không sao, muội đừng có lo."
Thiết Mộc Ngân vừa mới nhìn thấy Mạc Thanh Trần thì lập tức nhe răng cười tươi, hắn giơ tay lên ra hiệu nàng dừng lại và đứng yên đó. Hàm răng trắng sáng của hắn ngập tràn chính trực và hào sảng, khiến người ta vô thức tin tưởng và nghe lời. Cảm giác này trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài vô cùng uy nghiêm và khuôn phép, khiến người ta sợ hãi và lạnh gáy của Mạc Vĩnh Ngạn.
Vết thương ở chân của Thiết Mộc Ngân còn chưa khỏi hẳn, tuy hiện giờ đi lại vẫn còn đau nhưng cũng không làm khó được hắn. Mọi người đều kiên nhẫn chờ hắn chậm rãi bước đến trước mặt Mạc Thanh Trần. Mất một lúc Thiết Mộc Ngân mới có thể đứng đối diện với nàng, lúc này hắn mới khẩn trương hỏi thăm.
"Tiểu Thanh bị nội thương nặng đã khỏi chưa? Hôm đó lục ca hôn mê nên không chứng kiến trận Nam Thủy Địa, tỉnh lại thì nghe nói muội bị hao tổn nguyên khí nhưng mà ta lại không thể đích thân tới thăm được."
Mạc Thanh Trần lắc đầu nói không sao thì Lục Lang mới thở phào nhẹ nhõm, hắn cười.
"Tiểu Thanh khỏe là được, hôm nay lục ca có món quà rất đặc biệt để tặng cho muội..."
"Lục ca còn thời gian chuẩn bị quà cho muội?"
Mạc Vĩnh Ngạn cười khẽ, "Muội xem thường lão lục rồi, đệ ấy tuy điều trị trong phủ nhưng vẫn cho thuộc hạ đem quà từ Đồi Gai về đây, muội không nhận không được đâu."
Lục Lang nghe thấy thì bật cười giòn giã, "Thứ này không phải ai cũng được nhận, muội sẽ là người duy nhất. Nó sẽ giúp ích cho muội rất nhiều về sau."
Tam Lang tò mò hỏi, "Lão lục, đệ định tặng gì thế?", hắn ở quân doanh khác nên dĩ nhiên không biết thứ mà Thiết Mộc Ngân đã chuẩn bị suốt một năm qua là gì?
Tuy ở chỗ này vai vế của Thiết Mộc Ngân chỉ lớn hơn mỗi Thất Lang nhưng kể từ khi hắn xuất hiện lại giống như là người chủ trì cuộc nói chuyện, đến cả Mạc Vĩnh Ngạn có danh tiếng không kém nhưng vẫn phải đứng sang một bên.
Thiết Mộc Ngân hỏi thăm các anh em của mình vài câu thì lập tức đưa mắt nhìn Tư Phàm đang chậm rãi đi phía ngoài, đáy mắt hắn hiện lên ánh sáng, liền cười lớn nói.
"Tư Phàm cô nương, Lục Lang xin đa tạ cô nương!!"
Tư Phàm nghĩ mình đã trở thành người vô hình như thường lệ, ai ngờ Thiết Mộc Ngân chỉ cần liếc mắt qua đã chú ý tới nàng, bất đắc dĩ nàng bèn ôm liền quyền hỏi, "Ta làm gì...?"
Mạc Thanh Trần nhướng mày hỏi, "Lục ca, sao huynh lại cảm ơn nàng?"
Thiết Mộc Ngân nhìn Tư Phàm, vô cùng thưởng thức mà khen.
"Hóa ra Diệp Vy vẫn chưa nói với muội sao? Sở dĩ ta bị trúng bốn mũi tên nhưng lại thoát chết, toàn bộ công lao đều nhờ Tư Phàm cô nương. Nàng đã gợi ý cho Diệp Vy tập trung tìm các bãi đất trống vì biết ta sẽ tìm các khu vực rộng để phòng thủ. Hôm trước ta cho người đến chỗ Thập Nguyệt Quân để khen thưởng, chính Diệp Vy đã kể lại chuyện này."
Thái độ của mọi người phút chốc trở nên kinh ngạc, ngay cả Mạc Vĩnh Ngạn cũng không ngoại lệ. Tư Phàm lo lắng hắn đa nghi lại nghĩ lung tung nên liền nói.
"Thật ra Diệp Vy đã giải thích cho ta nghe về kỹ năng chiến đấu của lục thiếu gia, nhờ vậy nên ta mới nghĩ được cách này mà thôi, tất cả đều là may mắn."
Mạc Vĩnh Ngạn còn chưa kịp lên tiếng thì Tam Lang đã hào hứng hỏi.
"Tư Phàm muội, muội biết hôm nay là sinh thần của tiểu Thanh rồi, vậy muội đã tặng gì cho muội ấy chưa?"
Mạc Thanh Trần nghe thế thì đáp nhanh, "Tam ca, nàng đã tặng rồi."
"Tặng gì thế?", mấy gã anh trai của nàng đồng loạt hỏi.
"Bí mật.", Mạc Thanh Trần nâng môi cười, điệu cười kỳ bí làm cho bọn hắn sửng sốt nhìn, nhưng đáng tiếc là đã không còn nhận được câu trả lời nào từ em gái của mình nữa...
Liếc mắt sang Tư Phàm, Mạc Thanh Trần nhẹ nhàng nhấc làn váy lên để lộ ra cái đồng tâm kết và mảnh ngọc đeo bên hông. Hành động này của nàng được Tư Phàm nhìn thấy và đáp lại bằng một nụ cười, ánh mắt giao nhau cũng ngập tràn tình ý.
Đúng lúc này thì một tên thuộc hạ từ tây viện chạy vào, hắn cúi người chào từng vị thiếu gia, tiểu thư rồi mới tới Tư Phàm, sau đó hai ánh mắt sáng rực, hào hứng nói.
"Đại tiểu thư, bát gia cho mời người tới tây viện, ngài ấy nói sẽ tặng quà cho người ở đó!!"
"Lão bát lại bày trò rồi...", Tam Lang tặc lưỡi.
Thất Lang bĩu môi, thái độ bất lực kể lại chuyện sinh thần của Mạc Thanh Trần năm ngoái, "Đệ còn nhớ năm ngoái lão bát đã tặng một cái bẫy thú cho tiểu Thanh, nói muội ấy đi đâu có thể đem theo để bắt thú ăn thịt, nhưng mà tiểu Thanh có phải thợ săn thú rừng đâu mà đi đâu cũng đem theo bẫy thú...?"
Vậy đó, dù năm nào Bát Lang cũng tặng mấy thứ kỳ cục cho Mạc Thanh Trần thì nàng vẫn rất vui vẻ nhận. Năm nay cũng không ngoại lệ, chỉ có điều năm nay nàng không rủ ai mà chỉ nắm tay một mình Tư Phàm đi về tây viện. Hành động phân biệt đối xử này của nàng đã khiến mấy gã anh trai đỏ mắt ghen tị.
"A, tiểu Thanh có trái tim hướng về người ngoài, bỏ các ca ca..."
Thần Mạc phủ bốn phía đều có sân vườn rộng lớn, trong đó tây viện là đẹp nhất và nam viện là rộng lớn nhất. Nam viện lớn tới nỗi có thể dùng để cưỡi ngựa phía trong, còn tây viện lại chính là nơi cả tộc dùng bữa, nhìn ra toàn là hoa cỏ nhuộm đủ màu, suối chảy dịu nhẹ vô cùng mát mẻ và yên bình.
Tư Phàm đi bên cạnh Mạc Thanh Trần, nhìn phong cảnh hữu tình lại nhàn nhạt nói.
"Chỉ cần nàng trở về phủ thì đều được mọi người vây quanh không ngớt, ta muốn chen vào cũng không được. Ở kinh thành, ta đi đâu đều trở thành tâm điểm ở đó, còn ở đây, ta đi đâu đều biến thành người vô hình ở đó..."
Mạc Thanh Trần chớp mắt, "Đó chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Ở đây nàng càng mờ nhạt thì càng ít bị chú ý."
"Nhưng ta không thấy vậy.", Tư Phàm có thể vô hình trong mắt bất cứ ai, nhưng với Thần Xung Mạc Vĩnh Ngạn thì không. Hôm nay còn có cả Thần Xung Thiết Mộc Ngân, mắt nhìn của hai người này rất lợi hại, đều là người cẩn thận soi xét bất cứ vấn đề lạ nào dù chúng có lọt vào tầm mắt hay không?
"Sao cơ? Nàng đang nói gì vậy?", Mạc Thanh Trần nghiêng đầu, nàng không biết cái câu nói không có đầu đuôi này của Tư Phàm là ám chỉ điều gì?
Tư Phàm lắc đầu, nàng quyết định giấu nhẹm đi vấn đề của mình, "Không có, ta bảo là nàng đấy, nàng quan tâm ta quá nhiều. Không sợ các anh trai của nàng thấy thì sẽ ghét ta vì ta đã chiếm mất sự chú ý của nàng à?"
Mạc Thanh Trần nghe thế liền bật cười, nàng giải thích.
"Các anh trai của ta vây quanh ta là điều đương nhiên, nhưng mà nàng thì khác. Họ chỉ có thể vây quanh ta lúc ta đang ở nơi đông người, còn người bên cạnh lúc ta ở một mình thì chỉ có mỗi nàng mà thôi..."
Tư Phàm nhếch môi cười gian, "Hôm nay thê tử của ta thật tinh ý."
Mạc Thanh Trần bất giác đỏ mặt ngoảnh đầu đi, "Đều học nàng."
Khi hai nàng