Minh Thành, Chu Vương phủ.
Lương Tam Bảo mặc bộ y phục màu lục với chất lụa thượng phẩm bay phấp phới theo hình dáng gầy gầy, hắn gấp gáp bước đi từ cửa sau Chu Vương phủ vào thẳng căn phòng hướng ra khu vườn lộng lẫy rộng hơn hai khuôn viên của Ung Nhị Vương phủ gộp lại. Hắn vừa bước vào, nhìn thấy thân hình cao lớn của nam tử đang đứng giữa phòng vẽ tranh thì liền quỳ xuống khấu đầu.
"Hạ quan bái kiến vương gia!!"
Minh Cao Hoan Tư Sĩ vừa nhìn thấy Lương Tam Bảo khấu đầu với mình xong thì liền đưa tay ngoắc ngoắc.
"Lương đại nhân tới rồi, ngươi xem bức tranh này bản vương vẽ có đẹp không? Dáng vẻ hiền thục như cành liễu của mỹ nhân trong tranh ta vẽ thật rất đẹp..."
"Vương gia...", Lương Tam Bảo đứng dậy khẽ than, tại sao Chu Vương lại có thể vô tư vẽ tranh ở đây khi mà mọi chuyện vẫn còn dang dở như thế chứ?
"Thế nào?", Chu Vương tiêu sái đặt bút xuống nghiên mực, lại ngẩng đầu lên nhìn gã tâm phúc Lương Tam Bảo của hắn.
Lương Tam Bảo chắp tay hướng tới Chu Vương, nói, "Vương gia, tên thích khách bị giam trong ngục đã tự vẫn rồi."
"Thì sao?", Chu Vương nhíu mày hỏi lại, "Tự vẫn thì tốt, sợ tội nên tự vẫn, theo lệnh chủ nhân nên tự vẫn, chết rồi thì không đối chứng. Mặt nào có hại cho bản vương?"
Theo lý mà nói thì sau vụ hành thích đó, người bị thương nặng nhất là Ung Nhị Vương, người có công lớn nhất là Ung Nhị Vương, nhưng mà chính vì thế người bị nghi ngờ nhiều nhất cũng là Ung Nhị Vương.
Ung Nhị Vương cũng rất thức thời, sau khi sự việc xảy ra lập tức đóng cửa phủ không phô trương lãnh công, lấy lý do là dưỡng thương. Nhưng mà song song đó tên thích khách cũng ngậm miệng không khai tiếng nào, như vậy có nghĩa là sao?
Hắn đang đợi cái gì?
Đợi cơ hội trở mình?
Hắn đang đợi được cứu...
Mà bây giờ ai là người có khả năng cứu hắn nhất? Nhắm mắt mà nghĩ cũng biết là Ung Nhị Vương.
Thế nhưng bây giờ hắn lại đột nhiên tự vẫn trước khi Ung Nhị Vương xuất môn. Chuyện này rất kỳ lạ, nhìn vào cũng thấy cái chết của hắn không được bình thường.
Là do Ung Nhị Vương ra tay diệt khẩu.
Nghĩ kiểu nào thì mũi nhọn này cũng đều nhắm tới Ung Nhị Vương, liên quan gì tới Chu Vương?
Vẻ mặt của Chu Vương vô cùng vui vẻ, hắn tiếp tục nhìn ngắm mỹ nhân trong tranh của mình, tuy nhiên vẻ mặt của Lương Tam Bảo đã dần dần trở nên biến sắc...
"Vương gia, tin tức từ phương bắc truyền về, Phúc Diệp Công chúa ở Bắc Thành bị ám sát bất thành!!"
------
Minh Thành, Sùng Vương phủ.
Sùng Vương cầm thanh kiếm dài trên tay, theo tiếng đàn của nữ hầu đàn phía trong đình mà gia tăng tốc độ ra chiêu. Tai lại nghe Vu Kình đứng kế bên nói rõ ràng từng chữ, tới khi kiếm trên tay dừng lại giữa không trung, Minh Cao Hoan Tư Điệp mới đột nhiên cười lớn.
"Ha ha ha, ngươi nói là tin chính xác chứ? Phúc Diệp Công chúa bị bang Hoành Mãng ám sát sao? Nếu vậy thì thực sự sắp có chuyện vui để xem rồi..."
Vu Kình là một nam tử gầy nhỏ, đi theo Sùng Vương với tư cách là thư đồng, sau đó trở thành trợ thủ cho Sùng Vương. Hắn quan sát Sùng Vương cao to cường tráng đang cầm chiếc khăn lau vội mồ hôi trên người rồi nhàn nhạt cười nói.
"Mọi chuyện sắp xoay chuyển... Xem ra Chu Vương điện hạ sắp không xong rồi..."
Sùng Vương chính là người nhận trách nhiệm điều tra sự việc ngày hôm đó, nếu đã điều tra ra được bọn thích khách này xuất thân từ Hoành Tịch thì không khó để nhận ra chúng là người của bang Hoành Mãng. Nếu nói Ung Nhị Vương là người đáng nghi nhất, thì việc Phúc Diệp Công chúa bị ám toán đã hoàn toàn loại bỏ được hoài nghi của Hoàng đế đối với Ung Nhị Vương.
Sùng Vương đem một chén rượu nuốt xuống, không khỏi phiêu đãng nói.
"Bởi dĩ xét trên góc độ tình thân thì Ung Nhị Vương và Phúc Diệp là huynh muội ruột thịt, còn xét trên góc độ chính trường thì Phúc Diệp đóng vai trò níu giữ mối quan hệ của bệ hạ với Ung Nhị Vương. Phúc Diệp còn thì tình cảm còn, Phúc Diệp mất thì tình cảm mất. Cho nên, Ung Nhị Vương sẽ không dám liều lĩnh mà ra tay với muội muội ruột của mình."
Vu Kình nhẹ cười gật đầu, "Bởi vì bang Hoành Mãng làm việc cho Ung Nhị Vương, cho nên chúng sẽ không làm hại Phúc Diệp Công chúa - người có địa vị quan trọng với Ung Nhị Vương được. Chính vì lẽ này, nghi ngờ sẽ dồn về phía người được lợi thứ hai, Chu Vương."
Dù cho Chu Vương vốn dĩ không có làm cái gì quá lớn vào ngày hôm đó, thế nhưng bệ hạ đã đưa công lao của Chu Vương lên tuyên dương xem như "món quà sinh thần" mà Hoàng quý phi Nhậm thị đã tốn công nài nỉ bệ hạ.
Tư Điệp nhếch môi cười cười, món quà này bây giờ ngược lại đã đem Chu Vương vào tử lộ...
Vu Kình tiếp tục phân tích, "Nếu tên thích khách kia còn sống, chủ nhân của hắn lại đang nhắm tới Ung Nhị Vương, vậy thì hắn hoàn toàn có thể một lần nữa đem nước bẩn hắt lên người Ung Nhị Vương một nhát chí mạng. Chỉ đáng tiếc là hắn đã vong mạng..."
Cái chết không đối chứng này, ngược lại bây giờ đã gây bất lợi cho Chu Vương.
"Thật không hiểu bọn Hoành Mãng này làm cái gì? Rốt cuộc là chúng muốn nhắm tới Chu Vương hay Ung Nhị Vương?", Sùng Vương vừa đi vào bên trong đình, vừa ngửa đầu lên trời tự hỏi, bầu trời mùa thu đã bắt đầu có dấu hiệu chuyển mùa rồi.
Nữ hầu cầm áo ngoài của Sùng Vương nhẹ nhàng khoác lên người hắn, lúc này hắn mới nhướng mày cười.
"Nhưng mà bản vương không nghĩ chuyện này sẽ gây nguy hại tới Chu Vương. Ung Nhị Vương thoát thế hiểm nhưng điều đó không có nghĩa là Chu Vương sẽ ngã ngựa."
Vu Kình ôn tồn chắp tay vào ống tay áo để tránh đi cái không khí giá rét chuyển mùa, điềm đạm tiếp, "Ung Nhị Vương luôn chôn chân ở trong phủ luyện chữ vẽ tranh, ngài ấy muốn quật ngã Chu Vương cũng không thể làm gì... Nhưng mà, bây giờ có thể thoát khỏi tình huống nguy hiểm như vậy, đối với Ung Nhị Vương đã là quá tốt rồi..."
Tư Điệp nheo mắt cười, "Ung Nhị Vương quả là may mắn, chuyện xảy ra ở tận phương bắc lại vô tình giúp huynh ấy thoát nạn. Có điều thế lực của Chu Vương rất lớn, huynh ấy chắc chắn sẽ không tha cho Ung Nhị Vương..."
"Không chừng hôm nay Ung Nhị Vương phủ sẽ xảy ra đại loạn rồi?"
"Bọn họ đấu đá nhau cũng không liên quan tới chúng ta đâu, ta cứ làm tốt việc của mình là được, mọi chuyện còn lại xem như mắt mù tai điếc đi."
"Vâng. Vương gia, còn một chuyện nữa."
Vu Kình đột nhiên chuyển giọng làm Minh Cao Hoan Tư Điệp chuẩn bị ngồi xuống bàn thịt nướng cũng phải ngẩng đầu lên nhìn, "Chuyện gì thế?"
"Từ ngày hôm đó, Thần Mạc Các cũng không có động tĩnh gì, chúng ta có cần phái người tới đó hỏi thăm lần nữa không?"
Tư Điệp đưa tay lên chặn lại, "Ta đã hai lần phái người đến hỏi thăm nhưng không lần nào gặp được Thần Xung Mạc Thanh Trần. Cũng mấy tháng rồi, không nên tới đó nữa, kẻo lọt vào tai bệ hạ thì lại không hay."
Xung quanh Thần Mạc Các luôn có ám vệ của Hoàng đế theo dõi, nếu xuất hiện ở nơi đó quá nhiều sẽ gây ra hiểu lầm, tuy trong lòng Tư Điệp có nhiều nghi vấn nhưng cũng không dám làm liều.
Vu Kình gật đầu, "Vương gia thật sáng suốt."
"Nhưng ngươi cũng phải theo dõi động tĩnh Thần Xung Mạc Thanh Trần kỹ cho ta..."
Vu Kình cúi đầu, "Tuân lệnh vương gia."
------
Minh Thành, Ung Nhị Vương phủ.
Ung Nhị Vương mặc trên người một bộ y phục màu đen, tóc được búi gọn gàng, đội kim quan nhỏ bằng bạc kéo chỉ vàng hình khổng tước tám đuôi đứng phía sau một ngôi đình. Ngôi đình này nằm ở hoa viên phía nam của vương phủ, không giam được che phủ bằng những lớp màn mỏng, nếu quan sát từ xa thì cũng chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì ở bên trong.
Hắn cầm trên tay một cây bút được thấm đầy mực đỏ, vẽ lên mảnh lụa trắng trên bàn một nhành trúc, đây là kiểu vẽ cơ bản nhất và cũng không cần dùng nhiều kỹ năng, thế nhưng ngày nào hắn cũng đứng ở đó, viết chữ xong lại vẽ tranh. Viết thì ít, vẽ thì nhiều, mà vẽ thì cũng chỉ vẽ mỗi mấy cây trúc khiến người ta nhìn mà phát chán.
Đoạn thời gian trước, Ung Nhị Vương phủ nằm trong tình trạng bên ngoài không thể vào, bên trong không thể ra. Tình trạng này khá nguy hiểm, nhưng dù sao cũng không bị canh giữ gắt gao như tội nhân giống Thần Mạc Các.
Thế nhưng mấy ngày nay, bên dưới các gốc cây lớn trong viện phủ lại có xuất hiện mấy nhành cây khô khiến Hoàn Hoàn cảm giác được có ám vệ trong phủ. Mấy nhành cây khô nhỏ nhỏ này là do Ung Nhị Vương phái Hoàn Hoàn giấu trong mấy tán cây ở khắp vương phủ, chỉ có ám vệ của Ung Nhị Vương phủ mới biết được vị trí đứng sao cho không động tới mấy nhánh cây này, còn lại nếu có lực đạo đủ mạnh đạp vào cây thì mấy cái nhành cây khô này sẽ theo lá cây mà rơi xuống đất.
"Vương gia, ngài nghỉ tay ăn chút điểm tâm đi."
Bích Tự Lãnh Thanh Thu mang theo gia nhân thiếp thân tiến vào trong đình, tự tay đặt lên bàn đĩa bánh đậu xanh. Ung Nhị Vương thích ăn nhất là loại bánh này, là loại đơn giản và có hương vị dân gian khiến người ta khó hiểu từ đâu mà hắn lại thích ăn loại thức ăn bình dân như thế?
Lãnh Thanh Thu mỉm cười ôn hòa nói, "Bánh này do chính ta làm, ta đã hết sức cẩn thận nhưng mà khó tránh có chút sai sót."
Hoàn Hoàn theo quy tắc thì không cần phải làm gì nữa, thế nhưng vì có kẻ lạ trong phủ nên nàng buộc phải thực hiện thử độc trước. Sau khi dùng kim bạc thử độc xong thì đem một chút đến cho con cú trắng nhỏ đáng yêu bên cạnh cho ăn thử.
Lãnh Thanh Thu cũng không vì thế mà khó chịu, nàng khẽ cười hỏi, "Thế nào?"
Hoàn Hoàn nhăn mặt nói, "Vương phi, dĩ nhiên là người không thể hãm hại vương gia rồi. Nô tỳ chỉ là làm theo quy tắc thôi..."
Sắc trời chạng vạng, ngoài đình cũng không còn quá sáng, Ung Nhị Vương thả bút xuống nghiên mực khiến mực đỏ văng ra vài tia tán loạn trên mảnh lụa trắng tinh, lại xoay người đem một miếng bánh bỏ vào miệng rồi tản bước đi về phía Lãnh Thanh Thu. Hai người dựa sát đầu vào nhau nói chuyện gì đó nho nhỏ, từ xa chỉ có thể nghe thấy tiếng cười khẽ thỉnh thoảng vang lên...
Tên ám vệ ngồi trong tán cây to gần đó quan sát tới đây cũng nhịp chân phóng đi, hắn tìm đến một ngõ vắng, nhìn thấy chiếc xe ngựa im lặng đứng ngay đó liền chui vào trong khấu đầu.
"Vương gia."
"Thế nào?"
"Ung Nhị Vương ngày nào cũng như vậy, luôn ở trong đình từ sáng tới chiều mà viết chữ, vẽ tranh, ăn bánh, uống trà... thực sự không có gì khác lạ."
"Sao lại thế được?", Chu Vương nhíu mày nhìn Lương Tam Bảo, lại nói, "Nếu Ung Nhị Vương không gặp gỡ kẻ lạ, lại không ra khỏi phủ... Vậy thì kẻ nào đã hại bản vương?"
Vẻ mặt Lương Tam Bảo thoáng lúng túng.
"Chu Vương điện hạ, ba vị vương gia các ngài hiện giờ đều đã bị khóa chân lại kinh thành, theo tình hình thì mọi thứ đã an bài rồi, Ung Nhị Vương chắc chắn sẽ rơi vào tầm ngắm của bệ hạ. Bây giờ, bỗng nhiên bọn khốn Hoành Mãng lại đi hành thích Phúc Diệp Công chúa, chuyện xảy ra ở phương bắc quả thật kỳ lạ."
Nói với Chu Vương xong, Lương Tam Bảo lại quay sang tên ám vệ mà hỏi.
"Ngươi chắc chắn luôn theo sát Ung Nhị Vương, không hề bỏ lỡ khoảnh khắc nào chứ?"
"Ta chắc chắn.", tên ám vệ gật đầu, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút kỳ quái khó nói.
Lương Tam Bảo trông thấy ánh mắt tên ám vệ lảng đi nên liền hỏi, "Ngươi phát hiện ra có gì đó không đúng rồi sao?"
Tên ám vệ ngước mặt lên nhìn Chu Vương và Lương Tam Bảo, ngập ngừng nói.
"Ung Nhị Vương hình như ăn hơi ít..."
Chu Vương, "???"
"Vương gia, Lương đại nhân, ai cũng biết Ung Nhị Vương thích ăn bánh đậu xanh, chỉ là ta lại cảm thấy thời gian này ngài ấy ăn bánh đậu xanh hơi ít... Cảm giác không giống như cách người ta phản ứng với món ăn mà mình yêu thích tí nào..."
Lương Tam Bảo kinh ngạc thốt lên, "Ăn mãi một món cũng ngán mà..."
Chu Vương lại phản bác, "Không đúng, lão nhị thích ăn bánh đậu xanh đến phát cuồng, chỉ cần có liên quan đến đậu xanh thì hắn đều thích. Ta cảm thấy, nếu hắn không muốn ăn thì sẽ không cho người làm, còn nếu đã cho người làm thì chắc chắn là sẽ ăn hết."
Lương Tam Bảo hơi nhíu mày, lập tức xoay qua tên ám vệ hỏi, "Ngươi có nhìn thấy Ung Nhị Vương không?"
Tên ám vệ ngẩn ngơ gật đầu, "Dĩ nhiên, ta lúc nào cũng đi theo Ung Nhị Vương..."
Lương Tam Bảo lại quát, "Không phải, dĩ nhiên ta biết ngươi lúc nào cũng đi theo Ung Nhị Vương. Ý ta là ngươi có tận mắt nhìn thấy dung mạo của Ung Nhị Vương lần nào chưa?"
"Ta luôn nhìn thấy Ung Nhị Vương đứng trong đình ngoài hoa viên, nhưng... dường như ngài ấy sợ nóng, ra ngoài luôn có tỳ nữ cầm dù che nắng, ở trong đình cũng treo rất nhiều màn che chắn nắng. Đúng là khó nhìn...", tên ám vệ nói tới đây mới phát hiện ra điểm kỳ lạ mà hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng sau đó hắn lại lập tức nói thêm, "Nhưng mà phu thê Ung Nhị Vương rất gần gũi, ta không nghĩ là có điểm gì khác thường..."
Điểm nghi vấn này Lương Tam Bảo có thể hiểu, nhưng mà Chu Vương ở bên cạnh chưa chắc đã hiểu. Người có nhiều thiếp thất như Chu Vương, xem nữ nhân là tấm áo khoác ngoài thân thì những chuyện gần gũi với nữ tử nào sẽ không để bụng.
Nhưng mà Ung Nhị Vương thì lại hoàn toàn khác, vị vương gia này khuê phòng chỉ có mỗi một thê tử, hậu viện hoang vắng đến mức bị những kẻ đối địch thỉnh thoảng trêu ghẹo là "không có mặt mũi" nhưng cũng chưa từng có ý định nạp thiếp hay có tin đồn phong lưu nào ở bên ngoài.
Người như Ung Nhị Vương sẽ không để thê tử của mình gần gũi với người khác...
Lương Tam Bảo chưa kịp nói gì thì Chu Vương đã liền nghiến răng đến run rẩy hỏi.
"Vậy có nghĩa là người ở trong vương phủ có khả năng cao không phải là vị tiểu đệ đệ của bản vương rồi...!?"
"Vương gia, chuyện này chưa thể nói trước.", Lương Tam Bảo thở dài nói, "Nếu người ở trong phủ không phải là Ung Nhị Vương thì chúng ta có thể vạch trần, đưa Ung Nhị Vương vào tội lừa gạt thiên tử, trong thời gian dầu sôi lửa bỏng này mà lại không có mặt ở kinh thành thì chắc chắn Ung Nhị Vương sẽ gặp phải rắc rối rất lớn. Tuy nhiên, nếu chúng ta phán đoán sai thì ngược lại trong mắt bệ hạ, ngài sẽ trở thành người hành sự lỗ mãng, lại còn ảnh hưởng danh tiếng là muốn hãm hại huynh đệ. Tuyệt đối không nên liều lĩnh..."
Lương Tam Bảo đôi khi cũng rất mệt mỏi vì sự nông cạn của Chu Vương, nếu không phải vì chịu ơn của Mạnh quận công, được tiến cử vào triều đình, mà con gái của ông ta lại là vương phi của Chu Vương thì Lương Tam Bảo cũng sẽ không phải đi theo Chu Vương. Cũng may Chu Vương không thông minh nhưng cũng không phải kẻ lỗ mãng, nếu Lương Tam Bảo nói chuyện có tình có lý thì hắn cũng sẽ nghe theo.
Quả nhiên Chu Vương bình tĩnh lại, quay sang nhìn Lương Tam Bảo, nhướng mày nhếch mép nói, "Vậy thì bản vương phải tự mình đến Ung Nhị Vương phủ để thăm vết thương của tiểu đệ đệ rồi, không biết đệ ấy đã khỏe chưa...!?"
Ung Nhị Vương phủ về mặt đắc địa không bằng Chu Vương phủ, về vị trí của phủ nói nhẹ là yên tĩnh, nói nặng là hoang vắng. Tuy nhiên cũng không có bất kỳ kẻ nào dị nghị, bởi vì nơi này là do chính Ung Nhị Vương thỉnh cầu chứ không phải là do Hoàng đế ban cho.
Lúc đầu, Hoàng đế vì nể mặt tộc Minh Trung nên đã định ban cho Ung Nhị Vương một biệt phủ ở nơi sầm uất nhất Minh Thành, ngang ngửa Chu Vương. Thế nhưng Ung Nhị Vương không muốn chạm trán trực tiếp với Chu Vương nên đã tự mình tới xin Hoàng đế dời phủ đến nơi khác. Kết quả là Ung Nhị Vương phủ được dời đến một vị trí có giá trị gần như là thấp nhất trong số các vương phủ của ba vị hoàng tử.
Việc làm khôn ngoan này đã khiến Hoàng đế rất hài lòng, còn khiến Chu Vương không thể bắt bẻ.
Chu Vương đại giá quang lâm đến Ung Nhị Vương phủ khiến toàn phủ vô cùng bất ngờ, khi hắn đến nơi, hạ nhân của Ung Nhị Vương phủ thậm chí không kịp chuẩn bị đón tiếp, mặt mày ai nấy đều biến sắc. Nhìn thấy hạ nhân của phủ muốn đi báo tin, Chu Vương liền sai người giữ hắn lại, nhàn nhã cười nói.
"Bản vương chỉ tới thăm đệ đệ cũng không cần chuẩn bị gì nhiều... Ung Nhị Vương đang ở đâu? Bản vương sẽ tới thẳng đó thăm đệ ấy là được."
Mặt mày hạ nhân trong phủ đã không còn giọt máu, lúng túng đáp, "Bẩm Chu Vương điện hạ, vương gia... vương gia đang bận..."
Lúc này trong lòng Chu Vương đã nhảy dựng lên, nhưng bề ngoài lại nhăn mặt bày ra vẻ khó chịu, "Ung Nhị Vương bận? Quan trọng hơn việc bản vương đang đứng ở đây à?"
Tên hạ nhân kinh sợ quỳ xuống dập đầu, "Hồi bẩm vương gia, hạ nhân không dám..."
Chu Vương liền cười, "Thế Ung Nhị Vương đang ở đâu?"
Tên hạ nhân lắp bắp đáp, "Vương gia... vương gia đang ở hoa viên phía nam phủ..."
Nhìn sắc trời chạng vạng, Chu Vương thở dài.
"Sắp tới giờ dùng bữa tối, hẳn là lúc này tiểu đệ đệ của bản vương sắp vẽ tranh xong rồi. Bản vương đến đó xem tranh thôi..."
Nói rồi hắn đem theo lực lượng hùng hậu nâng bước chân đi thẳng về phía hoa viên nằm ở phía nam vương phủ. Lúc đến nơi đã nghe thấy tiếng Hạc cầm văng vẳng như gần như xa, Chu Vương không thích tiếng đàn của Ung Nhị Vương. Dù cho cầm nghệ của Ung Nhị Vương điêu luyện như thế, là thứ từng được Hoàng đế mở lời vàng ngọc mà khen nhưng Chu Vương luôn cảm thấy không nghe vào tiếng đàn của Ung Nhị Vương.
"Nghe tiếng đàn quá thiếu độ ấm, rất lạnh lẽo." là suy nghĩ của Chu Vương khi lần đầu tiên nghe thấy tiếng Hạc Cầm của vị đệ đệ này, "Có chút không giống cho người nghe..."
Hôm nay Ung Nhị Vương không viết chữ mà lại chơi đàn. Đây là cây Hạc Cầm bạch ngọc mà Phúc Diệp Công chúa đã xin Hoàng đế ban cho Ung Nhị Vương, âm thanh chỉ cần nghe qua là có thể nhận ra. Nhưng mà Chu Vương không nghĩ người đang đàn là Ung Nhị Vương, đơn giản là vì lần này, Ung Nhị Vương dùng âm bổng rất nhiều, hoàn toàn không giống thường ngày.
"Đàn rất hay!!"
Chu Vương lên tiếng cắt ngang tiết tấu của Ung Nhị Vương, hắn vừa vỗ tay tán thưởng vừa âm thầm quan sát nam tử ngồi cách đó không xa. Thấy ngón tay nam tử kia chợt nhấc lên một chút, hắn liền cười lớn nói.
"Xem ra vết thương của lão nhị đã khỏi rồi. Đã khỏi rồi, vì sao đệ vẫn còn núp một góc ở trong phủ thế này? Bản vương thực sự lo lắng nên hôm nay mới đến đây thăm đệ đây."
Ung Nhị Vương ngồi phía trong ngôi đình, màn che mỏng manh rũ xuống làm gương mặt tuấn tú trắng trẻo càng trở nên mơ hồ. Ngữ điệu Ung Nhị Vương có chút trầm trầm không vui nhưng vẫn khách khí đáp.
"Huynh đại giá đến phủ, đệ mừng còn không kịp. Chẳng qua thân thể đệ vốn yếu kém, vẫn còn sợ gió lớn nắng gắt."
Chu Vương chậm rãi bước đến gần ngôi đình, cũng không quản những người hai bên đều đang chờ đợi hắn cho miễn lễ, hắn cười nói.
"Thân thể của lão nhị suy nhược sau vụ hành thích đó khiến bản vương thật đau lòng, thôi thì đệ cũng không cần hành lễ với bản vương làm gì..."
"Đa tạ hoàng huynh."
Chu Vương chỉ cho một mình Ung Nhị Vương miễn lễ. Còn lại trên dưới phủ, kể cả vương phi của Ung Nhị Vương vẫn chưa được đứng dậy, nhìn vào vô cùng khó coi. Chu Vương cũng không quan tâm, một mặt là vì hắn vẫn chưa nhìn được rõ mặt của người ngồi trong đình, mặt khác chính là vì muốn ép Ung Nhị Vương tự mình cầu xin cho trên dưới phủ miễn lễ.
Thế nhưng Ung Nhị Vương vẫn vô cùng kiên nhẫn, sau một lúc mới nhạt giọng nói.
"Huynh đến đây bất ngờ, trên dưới phủ vẫn chưa kịp chuẩn bị chu đáo. Hay là để đệ sai người đi chuẩn bị tiếp đãi huynh."
"Không cần, bản vương thích chỗ này, không cần đi đâu cả."
Lại nói tiếp.
"Lão nhị thân thể không tốt mà vẫn yêu thích cầm kỳ thi họa thế này thật khiến bản vương hâm mộ... Màn che khắp nơi thật khiến người ta phải hâm mộ..."
Ung Nhị Vương không đáp, dáng vẻ này của Ung Nhị Vương rơi vào mắt Chu Vương lại khiến hắn nghĩ là nàng đang sợ hãi mà không dám nói chuyện, hắn lại tiến gần tới ngôi đình, vừa đi vừa không ngừng nói chuyện.
"Bất quá bản vương thấy trời sáng hay chiều tà mà đệ vẫn che màn rũ xuống tận eo thế này thì thật là cẩn thận hơi quá..."
Lời vừa dứt thì Chu Vương đã đứng trước cái màn che của Ung Nhị Vương không tới ba bước chân, lúc này cũng được coi là miễn cưỡng nhìn thấy được một chút, ngũ quan này thật là rất giống, cả dáng người cũng không khác biệt mấy. Chu Vương trong lòng tán thưởng Minh Cao Hoan Tư Phàm tìm đâu ra được một người giống bản thân đến như thế này, xem ra đã tốn không ít tâm tư rồi. Nhưng bất quá trong lòng hắn đột nhiên cũng cảm thấy chút lo lắng không biết do đâu, cảm giác vừa hào hứng vừa lo lắng này phút chốc khiến cho hắn trở nên hưng phấn, hắn nghiền răng trong miệng một chốc liền nâng giọng nói tiếp.
"Hoàng đệ vì sao không nói gì? Hay là đệ đang sợ cái gì?"
Hằn vừa nói lại vừa mạnh bạo tung cái màn che rũ rượi đang ngăn cách giữa hắn và Ung Nhị Vương, phía sau tấm màn che là một gương mặt tuấn mỹ mà âm trầm, cương nghị mà có chút yếu ớt đang ngồi bên Hạc Cầm bạch ngọc. Đôi mắt hẹp dài ngự trị một chút lạnh lẽo thoáng ngẩng lên nhìn đôi mắt to tròn có chút ngớ ngẩn của nam tử trước mặt, lạnh giọng hỏi lại.
"Sợ? Ai sợ?"
Chu Vương hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, hai chân hắn giờ phút này đã cứng như tượng đá nhìn nam tử đang ngồi thẳng lưng trước mặt mình.
Đây chính là Ung Nhị Vương bằng xương bằng thịt.
Làm sao có thể như vậy? Chu Vương đã cho người lén lút bao vây toàn Ung Nhị Vương phủ rồi mà, làm thế nào Ung Nhị Vương thật lại có thể thình lình xuất hiện ở đây?
Khóe mắt Tư Phàm khẽ cong, cầm lấy một miếng bánh đậu xanh đã được chia nhỏ ra sẵn ở kế bên cho vào miệng, lại nhâm nhi chút trà đắng tựa như chờ đợi gì đó, tới lúc đĩa bánh đậu xanh bên cạnh nàng đã vơi đi hết một nửa mà Chu Vương đứng trước mặt vẫn chưa thể nói ra được lời nào. Lúc này Tư Phàm mới bèn mở miệng nói.
"Khi nãy đệ nghe huynh nói là "trời sáng" mà đệ vẫn che màn tránh nắng... Không ngờ huynh lo lắng cho đệ như vậy, không cần tới tận nơi thăm mà vẫn có thể biết được đệ ít đi phơi nắng..."
Chu Vương, "......"
Lúc này Bích Tự Lãnh Thanh Thu đang một mực nghiêm chỉnh cúi người hành lễ bên cạnh Tư Phàm mới nhẹ nhàng lên tiếng.
"Chu Vương điện hạ, vương gia thật sự