20.
Hiếm khi Lý Bá kể về chuyện xưa.
Ngay lúc Kỳ vương còn bé, Lý Bá đã ở bên chăm sóc ngài. Sau này, ông theo Kỳ vương xuất cung dựng phủ riêng.
Cuối cùng, ông lại trở lại hoàng cung, quả thực đã cống hiến cả đời cho hoàng thượng.
Mới đây, ba vị phi tần liên tiếp được chẩn đoán có thai. Nghe tin, có kẻ vui cũng có người sầu.
Trong số ba vị phi tần ấy có Thục phi nương nương. Chuyện vốn đáng mừng, nhưng không ngờ đứa bé mới nằm trong bụng mẹ hai tháng đã chết yểu.
Sự tình trở nên phức tạp, không biết ai mới là kẻ chủ mưu vì hoàng thượng có tiếng không ngay thẳng, còn Thục phi có tiếng ghét hoàng thượng.
Mất con, Thục phi đổ cho hoàng thượng, hoàng thượng đổ cho Thục phi.
Nếu đúng là hoàng thượng, vậy không sao, dù gì đó cũng là con ngài.
Nhưng nếu là Thục phi làm, người sẽ phạm vào đại tội mưu hại hoàng tự, mặc dù đó cũng là con của người.
Hoàng thượng và Thục phi hiện đang ở Càn Thanh cung với ba thái y đứng vây quanh. Người hầu đã lui ra hết, chỉ còn ta ở lại trông cửa.
Ta đứng đó ruột gan nóng bừng như lửa đốt. Thục phi nương nương là nữ anh hùng kiệt xuất, ta hy vọng người không xảy ra chuyện gì. Song, ta chứng thực lần này không phải hoàng thượng ra tay.
Hồi lâu, ta mới nghe thấy tiếng thái y.
"Thời trẻ, thục phi nương nương dốc sức chinh chiến, thân thể chịu nhiều tổn hại, hệ quả khó lòng có thai, kể cả có, long thai khó giữ."
Cũng có nghĩa là không phải ý đồ của Thục phi.
Sau khi thái y đi, bên trong có tiếng cãi vã.
"Trẫm có lỗi với nàng."
"Hoàng thượng làm gì có lỗi với ta."
"Mất cũng mất rồi...sau này nàng chú ý bồi bổ cơ thể, tương lai vẫn còn hi vọng."
"Không cần! Nếu đứa bé không đi sớm thì có lẽ ta sẽ tự tay tiễn nó đi."
"Nàng nói thế là sao?"
"Sao trăng gì hoàng thượng không hiểu ư? Ngài có muốn giữ con mình đâu mà đòi người khác giữ hộ!"
"May mà không sinh con được, ta bớt bị gán tội."
"Lục Ngâm Ngâm, đừng có làm càn!"
"Làm càn ư? Hoàng thượng đừng quên vì sao ta lại khó có thai."
"Ta, cả Lục gia ta bảo vệ lãnh thổ Đại Lương, cũng chính là thiên hạ của ngài!"
"Có bản lĩnh thì ngài giết ta đi, ngài dám giết ta không?"
"Hoàng thượng muốn giết ta, một phi tần bị cưỡng ép vào cung hay là giết tổ phụ ta, một người dành cả đời trên lưng ngựa?"
Mồ hôi toát lạnh sống lưng, ta vội vàng tránh ra xa.
Phải nhớ người khác không được phép chứng kiến khoảnh khắc mất mặt của hoàng thượng.
Chỉ sợ trong cơn giận hoàng thượng sẽ chém đầu ta mất.
Hôm qua, hai người cãi vã nảy lửa, hôm nay hoàng thượng ban thưởng rất nhiều đồ cho Thục phi bồi bổ cơ thể, gọi là chút lòng an ủi.
Hoàng thượng lo ngại nếu đối diện với Thục phi ngài sẽ không thể kiềm chế cơn nóng giận, nên bèn sai ta đi đưa đồ.
Thục phi vẫn không thèm nhìn mặt ta, song người chịu nhận đồ.
Dù không bằng lòng nhưng ít ra cũng phải bằng mặt vậy.
Trời trở lạnh rồi. Ta xuất cung giải quyết công chuyện, các cung không có việc gì gấp nên ta bèn mượn danh công việc dẫn Tiểu Lan theo.
Bất kì phận nô bộc nào trong cung đều ao ước được tự do xuất cung. Tuy vậy, ta chẳng có ai thân thích bên ngoài, nên rất ít khi ta rời cung.
Suốt ngày hôm ấy, Tiểu Lan chỉ háo hức đợi được ra ngoài chơi. Ta đưa Tiểu Lan đi chơi, con bé ăn hai xiên kẹo hồ lô, 3 cái bánh bao, còn uống thêm một bát canh hồ tiêu.
Muội ấy không thấy no ư?
"Trời lạnh mà được uống một bát canh hồ tiêu vừa cay vừa ấm đúng là như được lên tiên. Thư Nhiên tỷ tỷ sau này nếu xuất cung nhớ gọi muội nhé." Lúc bấy tưởng như Tiểu Lan có thể khóc ngay vì hạnh phúc.
"Cứ cần mẫn vào, sau này muội trở thành nô tỳ hạng một, rồi sẽ có nhiều cơ hội ra ngoài thôi." Ta cười.
Tiểu Lan nhìn bát canh trước mặt, gật đầu đồng ý: "Sau này muội sẽ cố gắng để được như Thư Nhiên tỷ tỷ. Muội sẽ trở thành nô tỳ giỏi nhất."
"Muội cứ làm tốt việc trước mắt đi đã, nghe bảo mấy ngày trước muội bị ma ma phạt đánh tay?"
Tiểu Lan hiểu ta, muội ấy biết mối quan hệ của ta và hoàng thượng không như lời đồn. Thế mà muội ấy vẫn ngưỡng mộ ta vì ta là nô tỳ giỏi nhất trong chúng nô tỳ, cũng là có giá nhất.
Nhưng muội ấy đâu biết, bất cứ chuyện gì đều có cái giá của nó.
21.
Lý Bá thích nhất là ăn mơ. Ta định lúc về sẽ ghé mua bánh mơ cho Lý Bá. Ta nghía được một tiệm có vẻ tay nghề khá vì người ta xếp hàng đông nghịt.
Tiệm ấy buôn may bán
đắt, khách đứng hàng dài, thậm chí còn không có để mua. May mà ta mua được hộp bánh cuối cùng.
Tiểu Lan buồn rười rượi: "Hức hức, có mỗi một hộp thôi ư?"
Ta khẽ cười: "Ngoan, lần sau ta mua cho."
Ta vừa đi được hai bước thì bị ai đó gọi giật lại.
"Cô nương phía trước bán lại bánh mơ cho ca ca được không?"
Giọng nói này quen quá, ta quay đầu lại thấy một người mặc y phục màu đen đang đứng trên nóc nhà người ta, trên vai vác một bao tải lớn.
Vì cách quá xa nên ta không nhìn rõ mặt. Nếu y mà không gọi ta giữa đường giữa phố, ta suýt nhầm y là quân ăn trộm.
Quân trộm kia huýt sáo trêu ta, lại nói: "Ca ca sẽ trả gấp đôi."
"Ai vậy tỷ?" Tiểu Lan lo lắng ôm bánh mơ vào lòng.
Ta lắc đầu. Người kia nhảy tót xuống đi lại chỗ bọn ta.
Y vác khuôn mặt câng câng đi đến. Khi thấy rõ mặt y, ta giận nhặt đá trên đường ném vào người y, miệng hét lớn: "Thập Thất!"
"Ấy ấy ấy! Không bán thì thôi sao lại đánh người ta?"
"Huynh bị khùng hả!" Ta mắng nhưng lại chạy đến ôm huynh ấy. Bao lâu rồi bọn ta mới gặp lại nhau.
"Cô nương đừng khóc, ta biết rồi ta không đòi mua nữa."
"Thư Nhiên à, ở đây đông người lắm, đừng làm ướt áo ta!"
Cuối cùng, bọn ta cùng nhau về cung. Thập Thất đem bao tải kia để ở phòng ta, sau đó vội vã đi bái kiến hoàng thượng. Dẫu sao, huynh ấy cũng từng là người của phủ Kỳ vương.
Sau khi Thập Thất đi rồi, ánh mắt Tiểu Lan đầy ẩn ý, muội ấy kéo ta lại hỏi: "Thư Nhiên tỷ tỷ, người ấy...là ai vậy?"
Thấy hai má Tiểu Lan ửng hồng, ta mới nhớ ra nãy giờ hình như muội ấy chẳng nói gì, trong khi bình thường huyên thiên suốt, ta nở nụ cười tinh quái: "Không lẽ muội ưng Thập Thất rồi?"
"Làm gì có đâu, tỷ nói muội biết người ấy là ai đi mà."
"Ngày xưa huynh ấy là thị vệ của hoàng thượng, họ Chu, tên Thập Thất là do hoàng thượng ban, nên bọn ta đều gọi huynh ấy là Thập Thất."
"Bốn năm trước, huynh ấy theo đại quân đi đến Tây Bắc, bây giờ mới trở về. Cô nương còn muốn biết thêm gì nữa không?"
"Được...được rồi, muội về phòng trước đây." Nói xong, Tiểu Lan chạy đi mất.
"Khoan đã!" Ta gọi Tiểu Lan lại, giằng hộp điểm tâm trong tay muội ấy: "Đưa bánh mơ cho ta."
...
Bái kiến hoàng thượng xong, Thập Thất và ta đến gặp Lý Bá, huynh ấy vác cả bao tải lúc nãy theo.
"Ta về rồi Lý Bá!" Thập Thất tiến lên ôm chầm lấy Lý Bá, Lý Bá suýt tắc thở.
Lý Bá mừng quá nói không thành câu: "Về...về rồi à, may còn biết đường về..."
Thập Thất gãi đầu cười hiền: "Ta lập được thêm công trạng, tướng quân thấy ta trấn giữ Tây Bắc bốn năm liền nên cho ta nghỉ phép về thăm nhà, ra Tết mới phải đi."
“Ngoài hai người ra, ta làm gì có nhà nào nữa. Ta mang rất nhiều quà về cho hai người." Nói xong, huynh ấy mở bao tải ra.
Thập Thất vừa nói vừa moi các thứ đồ từ trong tải ra.
Huynh ấy lôi ra một chiếc áo khoác lông cáo, khoác lên người Lý Bá: "Ta săn đấy, sau đó lột da nó ra đem đi thợ may áo."
Thập Thất lấy đâu ra mấy cây trâm cài tóc, miệt mài cắm lên đầu ta, không cẩn thận khéo cắm lủng đầu ta mất!
"Ta chẳng biết con gái thích gì nên nhờ huynh đệ chọn cho."
Vị huynh đệ này ừm...phẩm vị không có phẩm vị.
Tiếp theo, ta thấy Thập Thất cầm cọng rơm khô dúi vào tay Lý Bá, khoan hình như không phải rơm!
"Lần ấy ta vô tình đào được, các huynh đệ bảo là nhân sâm, bổ lắm."
Rồi lại moi ra một con dao găm đến lượt dúi vào tay ta.
"Ta tước được vũ khí của quân địch, muội giữ lại mà phòng thân."
Ta cười: "Cảm ơn..."
__________________________________