Văn Chính Thành tựa hồ hoàn toàn không biết rốt cuộc Triệu Thụy có ý gì, hắn tiếp tục nói: "Nói vậy Triệu đại nhân cũng biết, công việc thường ngày của chúng ta rất bận rộn, xác thật không có thời gian quan tâm người nhà, huống chi trong nhà ngoại trừ phu nhân, còn có hai đứa con, từ việc nhỏ đến việc lớn, việc nhà cơ hồ đều do phu nhân xử lý, chăm sóc con cái.
Nói thật, ta rất áy náy với nội tử."
Văn Chính Thành vừa nói xong câu người trẻ tuổi kia, lời nói vừa chuyển, đột nhiên bắt đầu nói tới Phan Lâm Lang vất vả.
Trong phút chốc, lời nói lại không đi theo chiều hướng Triệu Thụy và Tạ Cát Tường đã phỏng đoán trước đó.
Triệu Thụy hơi hơi nhíu mày, nhưng không nóng vội, chỉ an tĩnh chờ hắn nói tiếp.
Văn Chính Thành thở dài.
"Mấy năm nay, ta cẩn thận vì việc triều đình, toàn bộ tâm tư đều dùng trong việc chính, lại vô tình thiếu quan tâm với việc trong nhà, thế cho nên tâm tư nội tử bị dồn nén, suýt nữa bệnh nặng một hồi."
Hắn vừa nói như thế, phảng phất cứ như hắn là thần tử trung thành nhất trên đời này, vì triều đình đến mức không quan tâm đến việc gia đình, đủ thấy trung thành và tận tụy.
Loại lời như thế này, Triệu Thụy nghe được quá nhiều.
Những tên tham quan bị nhốt vào ngục, những tên đó ngày ngày cướp đoạt mồ hôi nước mắt dân chúng, mỗi một người đều nói mình trung thành và tận tụy, một lòng vì Đại Tề, một lòng trung thành với bệ hạ.
Dù vậy, mặt Triệu Thụy vẫn không đổi sắc trấn an nói: "Văn đại nhân vất vả."
Văn Chính Thành hướng hắn chắp tay, cười khổ ba tiếng: "Aiz, nói vậy Triệu đại nhân cũng tra được một chút, chỉ là không tiện báo cho hạ quan biết thôi, nhưng kỳ thật......!Những việc này trong lòng hạ quan đều rất rõ ràng."
Nói tới đây, hắn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Cát Tường, không khỏi xua tay: "Tạ thôi quan hiểu lầm, không phải bản quan rộng lượng hoặc là không để bụng mấy việc này, mà là bởi vì ta tin tưởng nội tử, biết bản tính nội tử như thế nào."
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, nếu nam nhân gặp loại chuyện tương tự, hận không thể chết đi cho xong, còn Văn Chính Thành làm sao còn có thể rất thản nhiên như thế?
Nàng theo bản năng nhìn về phía Triệu Thụy, lại thấy vẻ mặt Triệu Thụy cũng đạm nhiên, phảng phất lời Văn Chính Thành vừa nói đều rất bình thường.
Tạ Cát Tường: "......"
Được thôi, các ngươi lợi hại, thật đúng như lời phụ thân nói, quan trường đều là cáo già.
Văn Chính Thành cũng mặc kệ trong lòng Tạ Cát Tường suy nghĩ như thế nào, hắn thực dứt khoát nói: "Ta và nội tử quen biết nhau lúc còn trẻ, khi ấy bất quá chỉ mới hai mươi mấy tuổi, sau khi thành hôn, cuộc sống cũng rất hòa hợp, chỉ là thân thể nội tử cũng không tốt lắm, thật đáng tiếc, giữa chúng ta không thể có con nối dõi."
Văn Chính Thành cười tiêu sái.
"Mặc dù vậy, nội tử cũng rộng rãi lắm, nàng thường xuyên nói hai đứa con của ta cũng chính là con của nàng, cho dù có phải do nàng sinh ra hay không, nàng đều sẽ coi như con của mình, hiện giờ ta nói đến không phải để khoe khoang hay thổi phòng gì cả, chỉ là ta muốn nói cho Triệu đại nhân và Tạ thôi quan biết, nội tử tuyệt đối không phải hạng người lả lơi ong bướm."
Hắn nói như thế, thần sắc dần dần ảm đạm.
Phảng phất giờ phút này hắn mới lại nghĩ tới Phan phu nhân đã không còn ở đây, thoạt nhìn càng thêm khổ sở.
"Trước đó ta cũng đã nói, đều do ta không ở nhà thường xuyên, cũng không thể làm bạn với nàng quanh năm, trong lòng nàng khó chịu, cần phải có người làm bạn tâm giao, ta có thể lý giải được, nói vậy hai vị đại nhân cũng có thể hiểu chứ?"
Tạ Cát Tường rất muốn nói nàng không thể hiểu nổi, nhưng Triệu Thụy lại nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, nói với Văn Chính Thành: "Nhà nào cũng có cái khó, Văn đại nhân cũng không dễ dàng gì, bản quan không ngờ Văn đại nhân lại rộng rãi như vậy."
Trên mặt Văn Chính Thành vẫn treo mệt mỏi cùng thống khổ, nhưng khóe môi hắn lại dần dần giương lên.
Nụ cười kia chua xót như thế, cho dù là người xa lạ nhìn cũng muốn động dung.
"Có người có thể làm bạn với nội tử, dỗ dành cho nội tử vui vẻ, kỳ thật ta vô cùng cảm kích, bởi vì ta rất rõ ràng, bất luận có bao nhiêu người có thể làm nội tử vui vẻ, trong lòng nàng, người quan trọng nhất vẫn là ta, vẫn là Văn gia, hơn nữa nàng là nữ nhân trầm ổn, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, trong lòng nàng đều rất rõ ràng.
Ta cũng hiểu, nàng sẽ không phụ lòng ta, cũng sẽ không phản bội ta, như vậy đã đủ rồi."
Nếu chân tướng đúng như lời Văn Chính Thành nói, vậy khắp thiên hạ này sẽ không có nhiều si nam oán nữ, cũng sẽ không có nhiều nhân duyên khóc không ra nước mắt như vậy.
Nhưng Tạ Cát Tường và Triệu Thụy lại rất rõ ràng, hắn không chỉ có ngoại thất, thậm chí ở quê nhà còn một đàn thiếp thất, bất quá bởi vì những thiếp thất đó tuổi già sắc suy, không được chào đón mà thôi.
Triệu Thụy vẫn luôn không chen lời, chờ đến khi Văn Chính Thành biểu hiện mình "tràn ngập thâm tình" ra hết, hắn mới tiếp tục hỏi.
"Nếu theo lời Văn đại nhân nói, như vậy lệnh chính Phan phu nhân có một hai tình nhân gì đó, Văn đại nhân cũng không để ý lắm, thậm chí còn vui vẻ tiếp thu?"
Lúc này đây, Triệu Thụy dùng từ đã rất sắc bén.
Sắc mặt Văn Chính Thành bất biến: "Cũng có thể nói như vậy, nhưng những nam tử trẻ tuổi đó đều không thể gọi là tình nhân được, bất quá chỉ là người qua đường làm bạn du ngoạn cùng nội tử thôi."
Lòng dạ này, cũng thật là thâm trầm.
Chỉ dựa vào bản lĩnh nói dối mặt không đổi sắc tim không đập nhanh này, Triệu Thụy cũng cảm thấy hắn có thể đi vào Quân Khí tư, đều không phải dựa vào việc bản thân hắn biểu hiện trung thành trước mặt Thánh Thượng, hoặc để cho người khác có thể dễ dàng nắm bắt được quá khứ gì đó nữa.
Triệu Thụy gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu, sau đó đột nhiên dò hỏi: "Trước đó đại nhân có hỏi, đã tìm được Phan phu nhân chưa, xem ra ngài vẫn không tin Phan phu nhân muốn ra ngoài cho lắm, vậy Văn đại nhân có biết sắp tới Phan phu nhân có kế hoạch đi ra ngoài không?"
Văn Chính Thành sau khi nghe xong, cũng không sốt ruột trả lời, ngược lại cúi đầu đưa chén trà lên miệng, nhàn nhạt nhấp một ngụm.
Triệu Thụy biết, hắn đang suy tư nên trả lời như thế nào.
Xem ra, ước hẹn đi Giang Lê của Phan phu nhân và Lưu Tam công tử, hắn hẳn đã biết, chỉ là không biết hắn âm thầm biết được hay là Phan phu nhân sớm đã có lý do thoái thác.
Văn Chính Thành cho dù có hàm hồ, nhưng hắn biết rõ người xuất thân từ Nghi Loan Tư như Triệu Thụy, ánh mắt có bao nhiêu sắc bén, hắn cũng biết đối phương khẳng định đã tra được rất nhiều manh mối, nhưng mấy việc đó chỉ cần hắn không hé răng, Triệu Thụy tuyệt đối không có khả năng tra được bất cứ chi tiết nào.
Tất cả chuyện xảy ra đều không để lại manh mối, chết không đối chứng, hắn cần gì sợ hãi kia chứ?
Nương theo ống tay áo che giấu, Văn Chính Thành nhẹ nhàng giương khóe môi.
Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, khẽ thở dài một cái.
"Kỳ thật, mấy ngày trước đây phu nhân đã nói tới, thời gian này muốn đi Giang Lê một chuyến.
Cửa hàng của gia đình ở Giang Lê xảy ra chút vấn đề, nàng muốn tự mình đi tra xét."
Đây hẳn chính là cái cớ Phan phu nhân tìm lấy.
Văn Chính Thành lần nữa mở miệng: "Cho nên đêm ngày hôm trước ta làm việc ở nha môn, canh gác một đêm ngày kế trở về nhà, khi phát hiện phu nhân không ở nhà, ngay từ đầu ta không có lo lắng gì cả, rốt cuộc phu nhân cũng đã nói nàng muốn đi Giang Lê, có thể là do ta quá bận nên nghe lầm ngày, quên nàng đã lên đường."
"Chỉ là......" Văn Chính Thành không tiếp tục nói.
Triệu Thụy vô cùng tự giác nói tiếp thay hắn: "Chỉ là không ngờ,