Chỗ hậu viện này thường chỉ có người hầu ở, phòng ốc vốn không quá tinh xảo, băng qua cổng vòm ngăn giữa hậu viện cùng nội viện, cảnh sắc quen thuộc lập tức ánh vào mi mắt Tạ Cát Tường.
Lúc này Tạ Cát Tường mới ý thức được, trong căn nhà này, mỗi một thứ cũng chưa từng thay đổi.
Nếu như muốn nói, chỉ có thể nói tiếng cười đùa vui vẻ đã không còn, nhưng cảnh vật vẫn lưu lại nơi này, tựa như còn đang đợi chờ chủ nhân trở về.
Bất quá, Tạ Cát Tường đã điều chỉnh tốt tâm thái, sẽ không lại tự oán tự than.
Nàng cùng Triệu Thụy đi về hướng nội trạch, đi ngang qua hồ nước đã tràn đầy sen úa, nói: "Về sau nếu có thể mua tòa nhà này về, thì sẽ trồng lại hoa sen vào hồ này."
"Được." Triệu Thụy gật đầu.
Hắn nói như thế, cúi đầu nhìn biểu tình Tạ Cát Tường, thấy thần sắc nàng bình tĩnh, cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Nội trạch Tạ phủ cũng không tính lớn, ngoại trừ hồ sen cùng mấy sân nhỏ bao chung quanh hồ hoa sen, cũng không có bao nhiêu đình đài.
Tạ Cát Tường ở tại Vọng Nguyệt Các trong nội trạch, từ cửa sau tiến vào, cần đi ngang qua Trích Tinh Lâu của ca ca trước.
Đi chưa được mấy bước, hai người liền thấy được Trích Tinh Lâu vẫn lẳng lặng chờ ở nơi đó.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu, phát hiện trên cửa sổ thư phòng ở lầu hai Trích Tinh Lâu, còn dán một đôi thỏ con màu hồng cắt bằng giấy.
Mặt trời trên cao, gió nóng thổi tới, toàn bộ ngày mùa hè oi bức ở Yến Kinh, cũng bất tri bất giác có chút lạnh lẽo.
Thỏ con màu hồng phe phẩy ở cửa sổ, tựa hồ đang chào đón Tạ Vát Tường.
Tạ Cát Tường nhịn không được hồng con mắt cười.
Triệu Thụy nắn nắn tay nàng, thấp giọng nói: "Nhìn như thỏ con."
Lời này cũng không sai.
Tạ Cát Tường thở sâu, nàng ngửa đầu nói với Triệu Thụy: "Thụy ca ca, phải về lại nhà, có phải vì vụ án rơi vào bế tắc không?"
Tiểu thanh mai từ nhỏ đã rất thông tuệ, Triệu Thụy cũng không phải ngày đầu tiên quen biết nàng, liền nói: "Lúc trước muội đã nói, trước khi bá phụ mất, bá mẫu đã từng đi thăm ông."
Tạ Cát Tường bình tĩnh đứng dưới cửa sổ dán con thỏ hồng, ngẩng đầu nhìn phía chân trời sáng quắc ánh nắng.
Nàng nói: "Đúng vậy."
Năm đó, tuy rằng phụ thân không cho mẫu thân đưa cơm qua, nhưng trước lúc phụ thân mất, mẫu thân xác thật đã đến Hình Bộ một lần.
Đó là lần gặp mặt cuối cùng của phu thê hai người.
Sau khi trở về phụ thân lập tức qua đời, trong nhà cũng xảy ra chuyện. Lúc ấy mẫu thân bệnh nặng trên giường, Tạ Cát Tường ở trong nhà chăm sóc mẫu thân, làm bạn với bà vượt qua thời khắc cuối của cuộc đời.
Thời gian đó, vẫn luôn chôn sâu trong nội tâm Tạ Cát Tường, hiện tại nhớ tới, lại có một tầng sương mù che khuất, làm nàng cái gì cũng nhìn không rõ.
Trước khi mất, mẫu thân rốt cuộc đã nói cái gì, đã làm cái gì, thậm chí ngay cả lời cuối cùng mẫu thân dặn dò nàng, nàng đều nhớ không rõ lắm.
Chỉ có đôi mắt luyến tiếc, không cam lòng kia, khiến nàng kiên trì đến nay.
Tạ Cát Tường thở sâu, ngẩng đầu nói với Triệu Thụy: "Nắm lấy tay của ta."
Nắm lấy tay của ta.
Trong lòng Triệu Thụy run lên, tình cảm trào dâng cơ hồ sắp bao phủ trái tim hắn, cũng dường như xâm chiếm lý trí hắn.
Lòng bàn tay hắn hơi nóng, nhẹ nhàng dán vào bàn tay mềm mại của Tạ Cát Tường, nỗ lực đè nén hơi nóng trong lòng.
Hắn đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên thấy nàng, hắn đã quên mất năm đó mình hai tuổi hay đã ba tuổi, lần đầu tiên theo mẫu thân đi vào Tạ gia, gặp được tiểu nha đầu chỉ có một tuổi.
Khi đó Tạ Cát Tường tựa hồ chỉ lớn như con mèo con, mặt tròn vo, một đôi mắt tựa hồ chiếm nửa khuôn mặt, vừa tròn vừa đen, bình tĩnh nhìn tiểu ca ca xa lạ trước mắt.
Nàng mặc áo khoác nhỏ màu hồng phấn, trên đầu là dây buộc tóc màu hồng, cột lấy nhúm tóc đen cũng không nhiều lắm.
Ổ Ngọc Thục khom lưng buông hắn xuống từ trong lòng, đẩy hắn một chút: "Chào muội muội đi con."
Tiểu Triệu Thụy lảo đảo một bước, lập tức đi đến trước mặt tiểu Cát Tường.
Tiểu Cát Tường tò mò nhìn hắn.
Triệu Thụy đến nay đều nhớ rõ, lúc ấy mình đặc biệt khẩn trương.
Từ lúc hắn chào đời đến nay cũng không phải là hài tử nhút nhát, nhưng một khắc kia, hắn vậy mà lại nói lắp.
"Muội...... Muội muội chào, chào."
Mẫu thân cùng Tô bá mẫu bên cạnh cười thành một đoàn, nháo đến mức tiểu Triệu Thụy đỏ mặt.
Nhưng tiểu Cát Tường cũng cười.
Nàng ngửa đầu, gương mặt trắng nõn hiện ra má lúm đồng tiền xinh đẹp.
"Ca ca."
Khi đó tiểu Cát Tường mới vừa học gọi được cha mẫu thân cùng ca ca, nhìn thấy Triệu Thụy và ca ca không khác biệt lắm, cũng thực thông tuệ trực tiếp kêu ca ca.
Nàng nói như thế, vươn tay nhỏ mềm mại, muốn Triệu Thụy ôm nàng.
Mặt tiểu Triệu Thụy sắp hồng thành trái táo đỏ thẫm.
Hắn không cảm nhận được ý của cục bông nhỏ, ngược lại vươn tay tới, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại như kẹo bông gòn của nàng.
Hai đứa nhỏ tay dắt tay nhau, dưới bầu trời quang đãng, lắc lư dạo chơi một vòng.
Một cái dắt tay này, tựa hồ cũng không có buông ra.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Tạ Cát Tường không biết Triệu Thụy đang nhớ lại cái gì, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt là kiên định xưa nay chưa từng có.
Sau một lát, nàng nhàn nhạt nhắm mắt lại.
Ánh sáng trong mắt vụt tắt, biển sương mù trong tâm thức lại dần dần tan đi.
Mỗi một cảnh vật quen thuộc, lại trồi lên khỏi mặt nước từng cái một.
Trong nháy mắt kia, gió đột nhiên ngừng thổi, lá rụng không tiếng động, không gian xung quanh dường như hết thảy đều lắng đọng ở ngày hôm đó.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Đó là ngày 28 tháng 6 năm Thiên Bảo thứ 21.
Tiếng nói Tạ Cát Tường thực nhẹ, nàng nhắm hai mắt, theo Triệu Thụy dẫn bước, chậm rãi đi vào nội trạch Tạ gia.
"Ngày ấy thời tiết rất tốt, không gió không mưa, mặt trời treo cao, mẫu thân đã hôn mê hai ngày, lòng nóng ta như lửa đốt, lại đây tìm ca ca."
Tạ Cát Tường vừa nói, lúc đi lúc dừng theo hồi ức.
Nàng tựa như đang tiến vào quang ảnh một ngày nọ, chỉ cần không mở mắt, những cảnh cũ người xưa quen thuộc lập tức lại tái hiện trước mắt.
Triệu Thụy không nói gì, hắn nghiêm túc nghe Tạ Cát Tường nói, nắm thật chặt tay nàng, hết sức chăm chú làm bạn bên cạnh nàng.
Nàng đi nhanh, hắn đi nhanh.
Nếu nàng dừng bước chân, hắn cũng sẽ lập tức dừng bước chân, không cho nàng có bất luận khó chịu nào.
Tạ Cát Tường dừng chân trước Trích Tinh Lâu, thanh âm nàng rất thấp, nhưng đủ để Triệu Thụy nghe rõ.
"Ta tới Trích Tinh Lâu của ca ca, hỏi gã sai vặt Tẩy Nghiên ca ca có nhà không, Tẩy Nghiên nói ca ca xử lý công việc vặt bên ngoài, trong chốc lát nữa có thể trở về."
Tạ Cát Tường tiếp tục nói: "Ta trao đổi với Tẩy Nghiên vài ba câu, nha hoàn Anh Kiều liền lại đây tìm ta, nói mẫu thân tỉnh."
Nàng vừa nói vừa cười: "Thật tốt, mẫu thân hôn mê hai ngày, rốt cuộc tỉnh."
Tạ Cát Tường dùng sức nhắm mắt lại, không cho mình lệ nóng doanh tròng.
Trong từng nhịp thở, nàng biết khoảnh khắc này mình đã trở lại quá khứ.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Anh Kiều từ nhỏ làm bạn lớn lên cùng nàng, là nha hoàn bên người nàng, sau khi trong nhà gặp đại nạn, ca ca làm chủ đưa lại khế ước bán thân cho các người hầu trong nhà, cho mỗi người bọn họ về nhà của mình.
Anh Kiều không nỡ xa nàng, vẫn luôn bên cạnh nàng tới hiện tại.
Tạ Cát Tường nhìn gương mặt Anh Kiều kích động, cũng kích động theo, chỉ là đã rất nhiều ngày nàng chưa được yên giấc, lúc này