Nếu vụ án do Đại Lý Tự hoặc Hình Bộ phụ trách, nhất định phải có chứng cứ mới có thể bắt người.
Triệu Thụy chấp chưởng Cao Đào Tư, tuy thuộc về Đại Lý Tự, nhưng quyền lực và trách nhiệm tương đương Nghi Loan Tư, nói cách khác, chỉ cần xác định người bị tình nghi, có thể lập tức bắt về thẩm vấn.
Triệu Thụy vốn còn chưa muốn quá mức cứng rắn, chuẩn bị tối nay tiếp tục điều tra tỉ mỉ một phen, sáng mai mới trực tiếp phái người tiến vào Dịch An Trai lục soát chứng cứ.
Nhưng hiện tại, đột nhiên xuất hiện sát thủ muốn giết người diệt khẩu, đã chọc giận thế tử đại nhân tính tình không được tốt này.
Đối với Nghi Loan Tư mà nói, bất quá chỉ là bắt người bị tình nghi, căn bản không coi là chuyện gì lớn.
Một đội mười người ra khỏi đội ngũ, đi nhanh đến Hà phủ, tranh thủ trước khi Hà Tử Minh bỏ chạy do nhận được tin tức, bắt giữ hắn về quy án.
Lúc này Tạ Cát Tường vẫn còn hơi kinh hồn táng đảm, nhưng nàng nhìn Triệu Thụy đang sắp xếp công việc cách đó không xa, tựa hồ không có bị thương, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Chúng ta bị tấn công, là bởi vì nấn ná ở chỗ này thời gian quá lâu,” Tạ Cát Tường ép buộc mình bình tĩnh lại, “Chúng ta nhiều người như vậy, cầm đèn lồng tìm tới tìm lui trước cửa Dịch An Trai, lại còn nghị luận một số việc, cho nên người này mới có thể ra tay, hắn một kích không trúng, lập tức bỏ chạy, hẳn là đi mật báo.
”
Bạch Đồ rốt cuộc đã làm việc được mười mấy năm, tuy chưa từng gặp trường hợp như vậy, nhưng thật ra cũng không có bao nhiêu kinh hoảng.
“Nếu người này không ra tay còn đỡ, hắn hành động như vậy, Hà Tử Minh khó tránh khỏi hiềm nghi.
”
Bọn họ vốn dự định ngày mai thừa dịp Dịch An Trai mở cửa sẽ xông vào tiệm điều tra, như thế xem ra cũng không cần chờ đợi.
Triệu Thụy lạnh giọng phân phó: “Phá cửa Dịch An Trai cho bản quan.
”
“Vâng!” Các giáo úy được huấn luyện nghiêm túc đồng thanh đáp lời, lập tức tiến lên hành động.
Tạ Cát Tường đi đến trước người Triệu Thụy, có chút lo lắng: “Đại nhân, đây chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi.
”
Triệu Thụy cúi đầu nhìn về phía nàng, biểu tình vẫn lạnh băng, nhưng ánh mắt lại có chút ấm áp.
“Không sợ,” Triệu Thụy nói, “Ban đầu khi Thánh Thượng thiết lập Cao Đào Tư, cũng dựa vào chức trách thực thi pháp luật của Nghi Loan Tư, chuyên giải oan phá án cho bá tánh, bởi vậy, quyền hành của Cao Đào Tư cùng cấp Nghi Loan Tư, thậm chí…… Còn có thể thẩm tra Nghi Loan Tư.
”
Tạ Cát Tường chấn động trong lòng.
Âm thanh Triệu Thụy thực nhẹ, hắn nói chỉ hai người mới có thể nghe thấy: “Thánh Thượng…… có lẽ vào đêm cũng không thể ngon giấc.
”
Câu nói này, hết sức đại nghịch bất đạo.
Nhưng vẻ mặt Tạ Cát Tường lại chưa hề biến đổi, nàng chỉ an tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, hỏi hắn: “Vậy huynh…… có gặp nguy hiểm không?”
Muốn trở thành thanh đao hữu dụng nhất, đương nhiên sẽ đối mặt với vô số nguy hiểm, ngay cả Triệu Vương cũng nhìn không quen trưởng tử còn xuất sắc hơn cả mình, cứng rắn ép buộc hắn rời khỏi Nghi Loan Tư, nhưng không ngờ, Triệu Thụy xoay người liền vào Cao Đào Tư.
Cao Đào Tư này người ngoài nhìn không ra sâu cạn, nhưng trong lòng Triệu Thụy rất rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Dù vậy, hắn vẫn không do dự gia nhập Đại Lý Tự.
Triệu Thụy rũ mắt nhìn nàng, trong ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt tiểu cô nương như đang bừng sáng, ánh sáng kia tuy không chói mắt, nhưng lại như ánh nắng ấm áp trong ngày mùa đông, lưu luyến ấm áp lòng người.
Nếu người khác nghe xong, sẽ chỉ cảm thấy hắn nắm đại quyền trong tay, lập tức muốn có địa vị cực cao, nhưng Tạ Cát Tường nghe xong, lại quan tâm hắn có gặp nguy hiểm hay không.
Trong lòng Triệu Thụy ngứa ngáy khó nhịn, hắn vươn tay, nhẹ nhàng gõ một cái trên búi tóc Tạ Cát Tường.
“Ta rất ổn, mấy năm nay cũng không phí công luyện võ,” Triệu Thụy dời chân bước vào cửa lớn Dịch An Trai vừa bị cưỡng ép phá vỡ, “Vừa rồi muội cũng thấy, thân thủ bổn thế tử có bao nhiêu lợi hại, Cát Tường tiểu thư cứ yên tâm đi.
”
Tạ Cát Tường đi theo hắn vào Dịch An Trai, vừa muốn há miệng nói chuyện, lại nghe Triệu Thụy nói: “Lục soát!”
Lúc này không cần Triệu Thụy phân phó, Hạ Uyển Thu lập tức tiến lên, cùng hai nữ giáo úy đi theo đến hiện trường bao quanh bảo vệ Tạ Cát Tường.
Các giáo úy đi vào trước đang chong đèn lục soát, chợt nghe thấy động tĩnh rất nhỏ trên lầu, liền lập tức nhảy lên lầu, phía Đông phố Khánh Lân vốn đang yên tĩnh lại lần nữa náo nhiệt lên.
Tạ Cát Tường bị mấy giao úy cao hơn nàng nửa cái đầu vây quanh, nhón chân cũng nhìn không thấy tình hình bên ngoài, khó tránh có chút sốt ruột.
Nàng túm túm ống tay áo Hạ Uyển Thu: “Hạ đại nhân, tình hình sao rồi?”
Hạ Uyển Thu rũ mắt nhìn bàn tay nhỏ trên ống tay áo, trầm mặc một lát nói: “Tạm thời đừng nóng nảy.
”
Tạ Cát Tường: “……”
Được a.
Nàng chỉ có thể nghe tiếng đánh nhau lộn xộn trên lầu, trong lòng cân nhắc vụ án lần nữa.
Hiện tại nàng rầu nhất chính là, mặc dù bọn họ suy luận đều đúng, nhưng mấu chốt là không có chứng cứ, nếu hung phạm có thể xác định là Hà Tử Minh, vậy khẳng định hắn đã tiêu hủy Phật châu từ sớm, sẽ không để lại bất kỳ manh mối nào gây bất lợi cho mình.
Tạ Cát Tường nhàn nhạt nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại tình cảnh trước mặt tiền và bên trong cửa tiệm của Dịch An Trai.
Trí nhớ của nàng vô cùng xuất chúng, nếu không phải như thế, phụ thân cũng sẽ không dạy cho nàng các kỹ năng tra án ngay từ khi nàng còn nhỏ, cho nên giờ phút này, chi tiết cảnh vật vừa mới nhìn thấy, đều lần lượt hiện lên trong đầu nàng.
Rốt cuộc ở nơi nào?
Những việc đó hẳn có chi tiết, những việc xấu xa đó vốn phải chiêu cáo thiên hạ, những ác ý và âm mưu hại người đó, đều không thể dễ dàng buông tha như vậy.
Trán Tạ Cát Tường dần dần ra đầy mồ hôi, không biết do nóng hay là do khẩn trương, Hạ Uyển Thu vẫn luôn nhìn chằm chằm bậc thang, chưa từng chú ý tới biến hóa của nàng.
Ngay vào giờ phút này, trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng trầm vang.
Có vật nặng nào đó mới ngã xuống đất, chấn động đến mức xà nhà lầu một đều đong đưa.
Triệu Thụy hơi nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra, vẫn luôn có người trốn trong Dịch An Trai, không biết những việc vừa xảy ra trên đường, đối phương có nhìn thấy hết hay không.
Nghi Loan Vệ ra tay, sẽ biết có hay không.
*** Truyện chỉ đăng tại .
wattpad.
com/user/nhamy111***
Một lát sau, các giáo úy giải một người từ trên lầu đi xuống, Triệu Thụy liền trực tiếp ngồi vào ghế chủ vị ở sảnh chính, nhìn về phía Tạ Cát Tường đang bị che trong “bức tường người” nói: “Cát Tường, lại đây ngồi xuống hỏi chuyện.
”
Tạ Cát Tường nghe Triệu Thụy kêu tên mình, lúc này mới như bừng tỉnh từ trong giấc mơ dài, nàng bất chợt giật mình, dần dần khôi phục thần trí.
Hạ Uyển Thu né sang bên cạnh nhường đường, Tạ Cát Tường chậm rãi dạo bước đến bên cạnh Triệu Thụy, cũng ngồi xuống.
Triệu Thụy cũng không để ý tới người vừa bị bắt kia, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường: “Sao mồ hôi đầy đầu thế này?”
Lúc này Tạ Cát Tường mới cảm thấy cái trán lạnh băng, nàng vội dùng khăn lau: “Có thể vừa rồi quá khẩn trương.
”
Triệu Thụy gật gật đầu, cũng cho Bạch Đồ ngồi xuống, sau đó mới phóng ánh mắt tới chỗ người nghe lén vừa mới bắt được.
“Mang lại đây.
”
Hai giáo úy đang khống chế người này, liền lôi