Trong trí nhớ Triệu Thụy, Tạ Cát Tường luôn cười cong cong đôi mắt, thanh âm trong sáng, lời nói hoạt bát, cả người lộ ra vẻ thân hòa.
Bất luận ai gặp nàng, đều sẽ cảm thấy Tạ gia đại tiểu thư hòa ái dễ gần, là một người hiền lành rất dễ gần gũi.
Nhưng Tạ Cát Tường giờ phút này, trong giọng nói lại có hận ý vô biên.
Triệu Thụy hơi nhíu mày, hắn theo bản năng vươn tay, nắm lấy tay Tạ Cát Tường.
"Cát Tường," giọng nói Triệu Thụy trầm thấp, xuyên qua tầng tầng sương mù, chớp mắt tiến vào đáy lòng Tạ Cát Tường, "Ngoan, chúng ta không nhìn."
Tạ Cát Tường nháy mắt trở lại nhân gian.
Nàng cúi đầu tháo bao tay xuống, tỉ mỉ dùng túi gói kỹ lại, sau đó mới khe khẽ thở dài.
"Vừa rồi có nhìn sơ qua," giọng nói Tạ Cát Tường thực nhẹ, phiêu đãng trong linh đường, "Nguyên nhân Chúc Cẩm Trình chết, hẳn là do trúng độc Kim Tàm Cổ, độc này phát độc rất nhanh, chỉ cần bị cổ trùng cắn phải, trong vòng nửa canh giờ (1 tiếng) sẽ độc phát thân vong, tử trạng của hắn có chín phần tương tự với ghi chép trên Tẩy oan tập lục."
Triệu Thụy trầm giọng nói: "Chúc gia chưa từng cáo quan, chứng tỏ cái chết của Chúc Cẩm Trình khẳng định có nội tình, vụ án này ghi chép vào hồ sơ trước, chờ có chứng cứ xác thực lại lập án điều tra."
Chúc gia đã chết người nhưng không cáo quan, bọn họ cũng không thể tự chủ trương nhất định phải điều tra.
Bất quá căn cứ cái chết của Trì Tiểu Hà, liên quan đến việc Chúc Cẩm Trình bị độc bỏ mạng, Chúc gia khẳng định có càng nhiều manh mối chờ bọn họ điều tra ra.
Triệu Thụy nhìn về phía Tô Thần: "Đóng nắp quan tài lại đi, đóng nắp quan xong, chúng ta đi tìm một chút xem hầm băng Chúc gia ở nơi nào."
Tô Thần và Hạ Uyển Thu một lần nữa cùng nhau khép lại nắp quan tài, hai cây đinh dài kia cũng được đóng chắc chắn vào vị trí khi nãy, nhìn từ mặt ngoài, quan tài đã khôi phục như lúc ban đầu.
Triệu Thụy vừa muốn phân phó Hạ Uyển Thu mang Tạ Cát Tường đi, bên tai liền truyền đến tiếng bước chân không thể biết từ bao nhiêu người.
"Người nào!?"
"Bang" một tiếng, phi đao trong tay Triệu Thụy phóng thẳng đến núi giả bên ngoài linh đường, một bóng dáng đen nhánh vọt vào giữa không trung, nghiêng trái dịch phải, tránh thoát phi đao.
Nhưng mà phóng thẳng đến chỗ hắn cũng không phải chỉ có phi đao.
Tạ Cát Tường thậm chí còn chưa nhìn rõ, Tô Thần rốt cuộc di chuyển như thế nào, nhưng chỉ trong thời gian nàng chớp mắt, Tô Thần đã lắc mình đến sau núi giả.
Trường kiếm trong tay hắn vẽ lên một vòng sáng lạnh trong trời đêm, thẳng đến bóng đen kia.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của Tô Thần, bóng đen cũng không ham chiến.
Sau khi ánh kiếm lóe lên, bóng dáng mơ hồ không rõ đã nương theo gió đêm phóng lên cao, như ma quỷ một bước bay lên trời, bay thẳng lên mái hiên.
Giờ phút này, Hạ Uyển Thu cũng không đứng yên.
Nàng dẫm chân theo thế Hà Hoa Bộ nhảy lên, bước trái bước phải, chớp mắt đã đuổi kịp Tô Thần, hai bóng dáng lưu loát tấn công trực diện bóng đen.
Tạ Cát Tường chớp chớp mắt, cái gì nàng cũng chưa nhìn thấy, lại có vẻ như đều nhìn thấy hết, bất quá chốc lát sau, bóng dáng ba người liền mất tăm.
Linh đường quạnh quẽ, một lần nữa khôi phục an tĩnh.
Tạ Cát Tường quay đầu nhìn về phía Triệu Thụy: "Có thể bắt được không?"
Triệu Thụy rũ mắt nói: "Không biết."
Tô Thần là người xuất sắc nhất trong số Nghi Loan Vệ cùng lứa, hắn là kiểu mẫu nhân tài toàn năng, tiến công, phòng thủ, truy đuổi đều là bậc nhất.
Mà Hạ Uyển Thu càng am hiểu hộ vệ, Hà Hoa Bộ của nàng vừa rồi cũng rất thượng thừa, truy đuổi người bình thường càng không có vấn đề.
"Người này khinh công tạm được, nhưng hắn không ham chiến." Triệu Thụy nói.
Ngụ ý, đối phương chỉ muốn chạy, Tô Thần cùng Hạ Uyển Thu cũng không nhất định có thể bắt được.
Bất quá, Triệu Thụy cúi đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường: "Cát Tường, muội chuẩn bị xong chưa?"
Tạ Cát Tường có chút mờ mịt: "Chuẩn bị cái gì?"
Triệu Thụy thấy sắc mặt nàng còn có chút tái nhợt, con ngươi cũng có lạnh nhạt thật sâu, nháy mắt trong lòng đã có quyết định.
Hắn đột nhiên cười cười với Tạ Cát Tường.
Từ sau khi Thục thẩm nương (mẹ ruột Triệu Thụy) qua đời, Triệu Thụy rất ít cười, tất cả vui vẻ cùng nụ cười của hắn đều biến mất theo cái chết của mẫu thân, còn lại chỉ có lạnh lùng.
Nhưng giờ phút này, hắn tươi cười lại phảng phất như ngày xuân tuyết tan, muôn hoa nở rộ, Tạ Cát Tường như đi vào vườn hoa ngày xuân, cảm nhận được cảnh đẹp hoa thơm chim hót.
Biểu tình Tạ Cát Tường bỗng nhiên hoảng hốt.
Triệu Thụy chờ chính là giờ khắc này.
Hắn bất chợt ra tay, cánh tay mạnh mẽ hữu lực nắm lấy thắt lưng Tạ Cát Tường, dưới chân tùy ý dẫm một bước, mang theo Tạ Cát Tường bay vèo lên nóc nhà linh đường.
Tạ Cát Tường: "......"
Tốc độ Triệu Thụy nhanh hơn Hạ Uyển Thu rất nhiều, Tạ Cát Tường không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa trái tim bị dọa nhảy ra khỏi yết hầu.
Cũng may, nhờ Triệu Thụy cùng nhau lớn lên với nàng từ nhỏ, mới khiến nàng không kinh hô ra tiếng.
Đợi hai người đứng vững trên nóc nhà, Triệu Thụy mới thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng: "Ngốc cô nương, đương nhiên là chuẩn bị đuổi theo a."
Tim Tạ Cát Tường đập như trống.
Nàng đã hoàn toàn bức ra khỏi oán hận cùng thương cảm vừa rồi, cả người nhẹ nhõm như bình thường, nỗi lòng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng vừa rồi Triệu Thụy mới dọa nàng nhảy dựng, vẫn khiến tay chân nàng nhũn ra, đứng trên nóc nhà cũng không dám động đậy.
"Huynh lần sau," Tạ Cát Tường nghiến răng nghiến lợi, "Có thể nói rõ ràng trước hay không!"
Giọng nói Tạ Cát Tường cũng run run lên: "Ta tức giận."
Nàng nói tức giận, nhưng giọng nói kia vừa nhỏ vừa mềm, thậm chí mang theo chút nức nở như muốn khóc, Triệu Thụy nghe vào trong lòng, chỉ cảm thấy có lông chim đang gãi ngứa trong lòng hắn.
Từng chút từng chút, tê ngứa khó nhịn.
Triệu Thụy vỗ nhẹ nhẹ búi tóc nàng một chút: "Nếu không dọa muội một chút, bây giờ tâm thần muội vẫn còn đang rối loạn."
Tạ Cát Tường ngây ngẩn cả người.
"Ta có sao?"
Mắt Triệu Thụy lóe lên: "Muội có, trở về lại nói tỉ mỉ."
Tạ Cát Tường thấy hắn lại muốn "bay", hoàn toàn không rảnh lo chuyện tâm thần có rối loạn hay không, vội vàng nói: "Chậm một chút chậm một chút, chờ ta hít thở một lúc đã."
Nàng thật sợ hãi.
Từ nhỏ đến lớn Tạ Cát Tường cũng chưa từng bay qua bay lại như vậy, một buổi tối này, thật ra đã bay hết toàn bộ mái hiên của cả đời này.
Triệu Thụy an tĩnh bên cạnh nàng, không an ủi, chỉ lẳng lặng đợi nàng hít thở hai cái, vẫn luôn đặt tay bên hông nàng tiếp tục dùng lực.
"Chuẩn bị đi," Triệu Thụy thấp giọng nói, "Chúng ta tiếp tục đuổi theo."
Tạ Cát Tường còn chưa kịp hít hơi vào, Triệu Thụy đã mang nàng vượt nóc băng tường.
Gió lạnh gào thét trực tiếp thổi vào mặt, giờ phút này cái gì Tạ Cát Tường cũng nhìn không rõ lắm, lại có thể cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ hữu lực bên hông.
Hơi ấm từ trên người Triệu Thụy như sóng dâng quét đến, Tạ Cát Tường lập tức an ổn lại.
Có hắn bên cạnh, nàng căn bản không cần sợ hãi.
Triệu Thụy thấy nàng dần dần thả lỏng, biết nàng đại khái cũng đã quen cách đi đêm này, liền thấp giọng nói: "Nghi Loan Vệ đều có phương thức liên lạc của từng người, Tô Thần truy đuổi ở phía trước, Hạ Uyển Thu để lại manh mối ở phía sau, bọn họ hẳn là đuổi theo đến hậu trạch."
Tạ Cát Tường nghe bên tai vang lên giọng nói trầm ổn, cảm giác mình căn bản không nghe rõ hắn đang nói cái gì, ngược lại hỏi: "Huynh còn có thể nói chuyện?"
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền nghe được âm thanh vỡ vụn run rẩy của mình.
Tạ Cát Tường: "......"
Nàng không nên hỏi tiếp nữa, có vẻ nàng thực sự không có can đảm.
Triệu Thụy cười rộ lên, tiếng cười trầm thấp như cái