Nơi nguy hiểm nhất, chính là nơi an toàn nhất.
Ai cũng không nghĩ đến, Chúc Cẩm Trình sẽ để di thư tại nơi như vậy, đơn giản, lại trắng trợn táo bạo như thế.
Người trong Mặc Lan Hiên, chăm chút giữ gìn bức tranh này, lại không ai phát hiện ra bí mật cất giấu sau quyển trục.
Di ngôn của Chúc đại thiếu bọn họ muốn tìm nhất, lại bị quan phủ tìm được trước.
Tạ Cát Tường cầm bức thư, tức khắc cảm thấy cảm xúc mênh mông.
Xem ra xông vào Chúc phủ, cẩn thận điều tra là chính xác.
Đầu Tạ Cát Tường và đầu Triệu Thụy cơ hồ muốn đụng vào nhau, hai người đều đang chuyên tâm nhẩm đọc vài dòng di ngôn quá ngắn này.
Chúc Cẩm Trình tiếp tục viết:
Việc Chúc Phượng Nghi hành động cẩu thả lưu lại oan nghiệt, bị mẫu thân ta phát hiện, hắn vì thanh danh, cố ý vu oan hãm hại mẫu thân ta, sau khi giết hại mẫu thân lại ngụy trang thành tự sát, tiếp đó bức bách Trương quản gia rơi xuống nước bỏ mình.
Năm đó ta mờ mịt vô tri, còn tưởng rằng việc này là thật, cho đến một ngày ta ngẫu nhiên biết được chân tướng, mới hay thì ra tàn khốc như vậy.
Khi ta còn đang quá mức hoảng loạn, bị bọn họ phát hiện ta đã biết sự thật, đánh gãy một chân của ta còn chưa đủ, hiện giờ mạng ta cũng tràn ngập nguy cơ.
Mẫu thân uổng mạng, ta không thể ngồi mặc kệ, đặc biệt để lại bức thư này, khẩn cầu người xem có thể giải oan cho hai mẹ con ta.
Ta không có gì có thể báo đáp, tài sản Chúc gia cũng không phải của ta, chỉ có thể lấy tánh mạng này cầu phúc, chúc ngài bình an khoẻ mạnh, cả đời trôi chảy.
Bức thư này đến đây đã kết thúc.
Chúc Cẩm Trình dùng bút pháp thẳng thắn thành khẩn viết ra vô cùng rõ ràng, trong đường cùng, để lại bức di thư.
Tạ Cát Tường không thể tưởng tượng được, hắn đang ở tình cảnh như thế nào khi viết ra bức thư này.
Triệu Thụy xem xong, lại như suy tư gì nói: "Hắn không ghi rõ việc cẩu thả Chúc Phượng Nghi làm rốt cuộc là chuyện gì, cũng không viết Liễu Văn Nhân có tham dự vào hay không, hắn chỉ đơn giản miêu tả Hách phu nhân bị Chúc Phượng Nghi làm hại, nhưng vẫn chưa miêu tả tỉ mỉ."
Nghe Triệu Thụy phân tích, Tạ Cát Tường lập tức tỉnh táo lại.
Nàng đột nhiên nghĩ đến việc mình rối loạn tinh thần ở trước linh đường Chúc Cẩm Trình.
Rối loạn kia quá mức chân thật, thế cho nên rất lâu nàng cũng không phục hồi tinh thần lại, hiện tại nghĩ đến, vị trí tình cảnh lúc ấy, đều ở tại gian phòng ngủ này.
Như vậy, nữ nhân nói chuyện với Chúc Cẩm Trình, sẽ là Liễu Văn Nhân? Hay là Trì Tiểu Hà?
Tạ Cát Tường lâm vào trong trầm tư.
Triệu Thụy thấy nàng đã bắt đầu suy tư về bức di thư, cũng không quấy rầy nàng, để giáo úy tiếp tục điều tra.
Đợi cho giáo úy điều tra xong lần nữa, Tạ Cát Tường mới dứt ra khỏi luồng suy nghĩ sâu xa.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Triệu Thụy, dùng âm thanh chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được nói: "Huynh thấy lời trong di thư có ghi, vì hành vi cẩu thả của Chúc Phượng Nghi lưu lại oan nghiệt, oan nghiệt hắn ta lưu lại, có thể là hài tử chúng ta nhìn thấy ở cái viện bị bỏ hoang kia không?"
Triệu Thụy như suy tư gì gật gật đầu, hắn dừng một chút nói: "Nghĩ như thế, là có thể nghĩ thông suốt."
Vì Chúc Phượng Nghi hành động cẩu thả, làm xuất hiện một hài tử, nhưng đứa nhỏ này không chỉ mù mắt mà còn sứt môi, dị dạng như thế, xác thật khiến lòng người sinh ra nghi hoặc.
"Nếu Chúc Phượng Nghi tùy tiện cẩu thả với nữ nhân nào, vậy nạp về nhà làm thiếp là được, nhưng hắn lại không thể nạp người này về nhà, còn làm Hách phu nhân cảm thấy sống không bằng chết, thân phận nữ nhân này nhất định không đơn giản."
Triệu Thụy nhàn nhạt nói: "Chuyện như vậy ngoài đường không nhiều lắm, gì mà phụ nữ có chồng hồng hạnh xuất tường, gì mà cốt nhục một nhà làm bậy, đều làm người sợ hãi và chán ghét từ tận đáy lòng."
Tạ Cát Tường nghe ngữ khí hắn lạnh nhạt như thế, không khỏi nhớ tới những chuyện trước đây ở Triệu Vương phủ, nàng thở dài trong lòng, nhiều năm như vậy, Triệu Thụy trước sau chưa từng quên cái chết của Thục thẩm nương.
Đúng vậy, cho dù là nàng cũng sẽ cảm thấy khó nói nên lời, huống chi thân làm con ruột như Triệu Thụy.
Tạ Cát Tường không muốn hắn luôn đắm chìm trong bi thống, trầm tư một lát liền nói: "Nữ nhân cùng Chúc Phượng Nghi sinh ra một hài tử, nếu không phải là huyết thống gần......"
"Chúc thị!" Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy liếc nhau, không hẹn mà cùng nhớ tới cùng một nữ nhân.
Chúc thị Chúc Phượng Nhan, trưởng tỷ Chúc Phượng Nghi, thời trẻ gả cho Liễu gia đại thiếu gia, sau đó Liễu đại thiếu gia chết sớm, một mình nàng mang theo nữ nhi, ít nhiều cũng nhờ đệ đệ, đệ muội giúp đỡ nhiều năm, mới có phường giấy Tuyên Thành rực rỡ như hiện giờ.
Nếu nữ tử cẩu thả cùng Chúc Phượng Nghi chính là Chúc Phượng Nhan, vậy hết thảy đã có thể được giải thích.
Tạ Cát Tường thở sâu, cảm thấy việc Chúc gia thật sự quá mức phức tạp quỷ dị.
Làm lòng người khó chịu, không biết phải nói như thế nào.
Triệu Thụy thấy Tạ Cát Tường không thể tiếp thu được câu chuyện này, liền tùy ý nói: "Trước đó lão thái y ở Thái Y Viện đã từng nói, nếu thành thân gần, bất luận là quan hệ anh chị em cô cậu hay là quan hệ anh chị em bạn dì, khi sinh hài tử rất dễ xảy ra ngoài ý muốn.
Loại ngoài ý muốn này, không phải thân thể gầy yếu, mà là dị dạng tật nguyền, rất khó nuôi sống."
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, nàng nói: "Còn có loại cách nói này?"
Triệu Thụy có ý riêng: "Đúng vậy, cho nên, thành thân trong vòng quan hệ cô cậu hay bạn dì, tựa hồ đều không tốt lắm, muội thấy đệ đệ kia của ta......!Có phải không quá ổn đúng không?"
Hắn nói đệ đệ, chính là tâm can bảo bối của Triệu Vương Phi hiện giờ, nhị công tử Triệu Vương phủ Triệu Vũ.
Tạ Cát Tường nghĩ đến bộ dáng ngu đần của đối phương, không khỏi lại tin thêm vài phần: "Xác thật......"
Triệu nhị công tử có vẻ...!xác thật không quá thông minh, thậm chí còn có thể nói đúng là ngốc.
Mà quan hệ giữa Triệu Vương Phi và Triệu Vương chính là quan hệ anh chị em bạn dì.
Triệu Thụy dẫn dắt từng bước: "Cho nên việc kết thân này không thể chỉ xem trên việc thân càng thêm thân, có đôi khi huyết thống xa một ít ngược lại tốt hơn, quan hệ anh chị em bạn dì linh tinh gì đó......!đều không có kết quả tốt." (nhamy111: Thụy ca quá thâm nha, điều tra án mà vẫn không quên nhắc khéo pé Tường tránh xa biểu ca ra)
Nhưng Tạ Cát Tường một lòng một dạ đắm chìm trong án tình, hoàn toàn không lĩnh hội được ý tứ sâu xa trong lời nói của Triệu Thụy, nàng như suy tư gì nói: "Đứa bé kia bị giấu ở nhà hoang, Chúc Phượng Nghi có tâm che giấu, theo lý Chúc Cẩm Trình không có khả năng phát hiện, trong di thư hắn cũng có nói, mình ngay từ đầu vẫn chưa biết chân tướng."
Nhưng sau đó, hắn viết cho đến một ngày kia hắn ngẫu nhiên biết được chân tướng, chân tướng này ngẫu nhiên biết được như thế nào? Là có người biết chuyện nói cho hắn biết chân tướng, hay tự hắn phát hiện chứng cứ gì, việc này cũng không viết rõ.
Tạ Cát Tường nhéo nhéo giữa mày,